Chương 1245
Sắp Đổ Mưa Rồi 1
“Kẽo kẹt…”
Cửa sắt bị đẩy ra, Phật Gia bước vào trong nhà. Trong sân, dây leo mà Cát Tường dùng não trồng lúc đầu hình như đã cao hơn một chút, trong không khí cũng tràn ngập một mùi thơm nhẹ nhàng.
Mùi hương này không có độc, vì thứ kịch độc biết phải bảo vệ tốt cho mình như thế nào, ví dụ như chất độc của rắn độc chứa đựng trong tuyến độc mà không phải trải khắp toàn thân, bằng không nó không phải rắn độc.
Mà toàn bộ độc tính của thứ này đều nằm trong lá của nó, chiếc lá màu xanh tươi đó mang theo tính ăn mòn đáng sợ.
Trong phút chốc, Phật Gia lại nghĩ đến cảnh tượng lần đó mình kêu Tô Bạch ăn lá cuốn lươn, cũng chỉ có người biến thái như Đại Bạch, mình mới yên tâm kêu hắn ăn kiểu vậy, hoặc là nói cũng chỉ có người đó mới dám ăn như vậy.
Tô Bạch đi tới Vân Nam chắc hẳn là đi tới chỗ chứng đạo tìm cách chữa trị cho Cát Tường, Gia Thố không có gì có thể giúp được, cho dù bây giờ anh ta vừa mới thăng cấp thành thính giả cao cấp.
Nhưng Gia Thố biết rõ khi Tô Bạch đi tới Vân Nam đã là thính giả cao cấp rồi, mà lúc ấy Gia Thố có thể cảm giác được sự bất đắc dĩ và áp lực của Tô Bạch, cũng vì vậy lần này niềm vui thăng cấp thành thính giả cao cấp cũng không còn lại mấy phần.
Thính giả cao cấp thì đã sao?
Vẫn chỉ là một con rối có dây, không thể phá vỡ gông xiềng của vận mệnh như cũ.
Có khả năng cũng chính vì nhìn thấy quá nhiều sự bất đắc dĩ trên người một thính giả cao cấp như Tô Bạch, cho nên mình mới có thể coi nhẹ chuyện thăng cấp thành thính giả cao cấp này một chút, điều này cũng khiến mình càng tìm được chân lý trải nghiệm nhân sinh muôn vẻ hơn.
Đến cuối cùng, vẫn phải trở về là mình.
Hòa thượng đang ngồi trên sô pha uống trà, thấy Gia Thố trở về, hòa thượng mỉm cười chỉ vào ấm trà: “Đại hồng bào!”
Gia Thố gật đầu, hòa thượng chắc hẳn đã cảm ứng đêm nay mình sẽ ra ngoài thăng cấp thành thính giả cao cấp, cho nên chuẩn bị sẵn trà chúc mừng cho mình từ trước, thật ra dựa theo trận doanh ngày trước để xét thì đôi bên đều thấy chướng mắt nhau, nhưng hai vị tăng nhân này cũng đã hình thành một loại ăn ý từ trong cuộc sống dưới cùng một mái hiên này.
Khi thì ngồi nói về Phật pháp, khi thì yên lặng như nước, cả đời lễ Phật có thể gặp được một Phật môn tri kỷ cũng quả thật là một chuyện may mắn.
Gia Thố ngồi xuống bắt đầu nếm thử trà.
“Nhân sinh muôn vẻ, cưỡng chế thăng cấp thành thính giả cao cấp bằng cảm ngộ, và đột phá cơ thể bằng sự đột phá về cấp bậc linh hồn, con đường này của cậu cũng coi như mới mẻ.” Hòa thượng nói.
Bây giờ anh ta vẫn chưa thăng cấp thành thính giả cao cấp nhưng hình như anh ta cũng chẳng gấp cho lắm, đúng vậy, tính cách của hòa thượng chính là như thế, cho dù có một thanh đao kề lên cổ anh ta, phỏng chừng anh ta vẫn sẽ nhẹ giọng nói:
Chờ đã, để bần tăng uống xong miếng trà này đã.
“Dù sao cơ thể có thể chạm đến cũng có thể định lượng một cách cụ thể, cho nên về phương diện mức độ hành động quả thật rất đơn giản, nhưng sinh mệnh của con người là do cơ thể và linh hồn cùng nhau hợp thành, linh hồn và cơ thể là mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, cho nên độ khó khi đi con đường linh hồn lớn, nhưng về mặt đạo lý cũng giống như đi con đường cơ thể cả thôi. Chỉ là đối với phần lớn thính giả mà nói, bọn họ đã bỏ qua mất cảm ngộ về cấp bậc linh hồn trong cuộc sống thính giả của mình, coi nhẹ nguyên tắc coi trọng phương pháp, là hiện tượng phổ biến trong giới thính giả Trung Quốc chúng ta, một điểm này thính giả Nhật Hàn làm được rất tốt.”
“Đó cũng là vì giới của bọn họ nhỏ, tình trạng cạnh tranh và ngươi lừa ta gạt không ác liệt” Hòa thượng cười đáp: “Một ao nước nuôi một con cá trong chậu, đây cũng là chuyện không có cách nào cả, nhưng bần tăng cũng tò mò, nhớ là hơn ba tháng trước cậu mới bắt đầu tiến hành trải nghiệm, cậu đã nghĩ đến con đường này thế nào?
Đối diện với câu hỏi này của hòa thượng, Gia Thố chợt sững sờ, đáp: “Tôi… quên rồi.”
“Hôm nay cậu sao thế?” Gia Thố thấy Tô Bạch vẫn nhìn mình chằm chằm, có hơi tò mò hỏi: “Nói thật, Đại Bạch, tôi cảm thấy hôm nay cậu rất khác thường, nói chuyện, giọng điệu, khí chất, phong cách, thậm chí là cả động tác của cậu đều cảm thấy như hai người khác nhau với hôm qua.”
Tô Bạch lắc đầu: “Không sao, không sao.”
Lúc này, Tô Bạch không có dự định nghiên cứu sâu về chuyện này, hơn nữa không nói đến việc thật sự có ý nghĩa thực chất hay không mà, chỉ nói chủ đề của ngày hôm nay không phải chú trọng vào cái này.
Tô Bạch đang đợi mưa rơi, sau đó đợi người phụ nữ đó đến, đây mới là chuyện chính của hôm nay.
Có lẽ, tôi không phải đối thủ của cô, nhưng cho dù nơi này là giả, chỉ là một loại tái hiện của quá khứ, nhưng tôi vẫn sẽ đứng trước mặt cô, cản cô như cũ.
Gia Thố không nói gì cả mà đứng dậy đi về phía phòng ngủ của mình, hôm nay tuy hắn kỳ quái nhưng Gia Thố lại càng để tâm đến lời gợi ý mà mình vừa mới nhận được hơn. Đến lúc này, thăng cấp thành thính giả cao cấp thật sự đã xem như chuyện xếp trong lịch trình hàng ngày, mà ngay lúc này nếu như có một cơ hội hoặc là một lĩnh ngộ chắc chắn sẽ chỉ mang tới hiệu quả làm ít công to!
Tô Bạch hơi ngẩng đầu lên nhìn, chân gác lên bàn trà, bé con nằm trên số pha đối diện với hắn vẫn còn đang ngủ.
Bé con không giống trẻ con bình thường thích ồn ào không dễ ngủ đến vậy, thật sự nó rất ngoan, hơn nữa thời gian ngủ vô cùng dài, thời gian ngủ trưa và ngủ tối quy định đều rất chuẩn giờ, đương nhiên là Cát Tường quy định.
Thậm chí ngay cả khi nào bé con nên uống sữa, khi nào nên ăn hoa quả Cát Tường đều có điều lệ của mình, theo quan điểm của Tô Bạch, nếu như con mèo này hóa thành người sau này có thể đi làm bảo mẫu vàng.
Nghĩ đến uống sữa bò, trong đầu Tô Bạch hiện ra hình ảnh Cát Tường ngậm sữa bò nhìn quanh với vẻ ngơ ngác, trong lòng đột nhiên lại đau.