Chương 1244
Một Ngày Này, Bắt Đầu! 2
Tô Bạch nhìn thấy cái hộp chuyển phát nhanh này, trí nhớ lập tức hiện ra, trong hộp chuyển phát nhanh này chắc chắn là một chiếc usb chứa đoạn video mà ông Thẩm đã dùng điện thoại quay dưới lòng đất Tây Tạng, ông ta cướp đoạt cơ thể của một lính Tần, đây là tới tìm mình báo thù, mà phần usb này giống như chiến thư của cổ đại vậy.
Đây là thời gian một ngày đó!
Ngày đó bé con và Cát Tường ở nhà bị Lệ Chi tới bắt đi, sau đó thần hồn của Cát Tường vỡ nát, cơ thể sụp đổ chỉ còn lại một hơi thở, bị lão già lưng còng bắt đi làm thí nghiệm, mà bé con thì lại hoàn toàn không rõ sống chết!
Lúc này, hai tay Tô Bạch run lên theo bản năng mà vẻ mặt của hắn cũng bắt đầu trở nên có hơi cứng ngắc, một cơn mưa đêm hôm ấy đối với hắn mà nói là một cơn ác mộng, cũng chính là nỗi đau mà hắn theo bản năng tránh né trong tiềm thức.
Trước một ngày này Tô Bạch còn đang ảo tưởng ít nhất trong đáy lòng còn có một mảnh đất riêng thuộc về mình và bé con, nhưng sau một ngày này toàn bộ ảo tượng đều vỡ nát, tất cả những mơ mộng hão huyện đó đều biến thành trò cười.
Không chỉ là một nam một nữ đó không bỏ qua cho mình, mà còn có một Lệ Chi cũng tham gia vào trò chơi này.
Trong trò chơi cá lớn nuốt cá bé này, từ khi sinh ra Tô Bạch đã bắt đầu bị chơi đùa, thẳng cho đến hiện tại, đám người chơi đùa mình lại còn mở rộng thêm một người nữa.
Sau một ngày này, hắn vốn muốn đi giết chết cả nhà Tô Dư Hàng và nhà mẹ ruột của mình nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, sau đó hắn đi tới một hải đảo, tiến hành huấn luyện tự mình tra tấn suốt ba tháng trên đảo, bởi vì theo quan điểm của hắn trong khoảng thời gian đó cũng chỉ có dựa vào loại tra tấn bản thân mình này mới có thể khiến mình tạm thời quên mất, hoặc là làm phai nhạt đi nỗi đau mang lại từ việc bé con rời khỏi mình.
“Tô Bạch? Tô Bạch? Tô Bạch?” Hòa thượng liên tục gọi hắn ba tiếng, vì anh ta phát hiện ra hôm nay trạng thái của Tô Bạch thật sự rất kỳ quái.
“Ừm.” Tô Bạch đáp một tiếng, theo bản năng rút một điếu thuốc từ trên bàn trà, nhưng nhìn thấy bé con còn đang nằm trên đùi mình ngủ, cuối cùng vẫn đặt thuốc lá xuống.
Tuy rằng hắn biết bé con không phải thật, nơi này cũng không phải thật.
“Chuyển phát nhanh của cậu?” Hòa thượng đưa chuyển phát nhanh cho Tô Bạch.
“Một kẻ thù của tôi gửi cho tôi, anh có thể coi như phim kinh dị để xem, bên trong có một cái usb.” Tô Bạch đặt bé con lên sô pha, còn mình đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sẩm tối trời sẽ đổ mưa, hơn nữa còn là một cơn mưa rất lớn, sau đó Lệ Chi sẽ xuất hiện bắt Cát Tường và bé con đi.
Thế giới chuyện xưa trừng phạt này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Vì Tô Bạch không nghe thấy lời giải thích mở màn của Phát Thanh, cho nên vẫn chưa thật sự xác định được bản chất của thế giới chuyện xưa trừng phạt này.
Vì đối với Phát Thanh mà nói, ngay khi anh phát hiện ra đây là một ngày không có cách nào thay đổi hơn nữa không ngừng tuần hoàn, cũng là một loại dày vò to lớn, vậy Phát Thanh sẽ miễn cưỡng hủy bỏ tính cốt truyện này. Một khi trước đó nói cho Tô Bạch biết, không thể nghi ngờ gì sẽ thiếu mất một nội dung đáng để xem rất lớn, đồng thời cũng sẽ cho hắn thời gian xây dựng và chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ.
Hòa thượng lấy một cái laptop tới, cắm usb vào bắt đầu mở video lên, trong laptop truyền tới những tiếng cười chói tai và tiếng ma sát.
“Có thù với cậu?”
“Có thù, nhưng hôm nay tôi không dự định ra ngoài.” Tô Bạch đáp một cách rất dứt khoát.
“Ồ, hôm nay rốt cuộc cậu làm sao thế, đây cũng không phải tác phỏng của cậu.” Hòa thượng hỏi, theo như trước đây nếu có người tới báo thù, với tính cách và thói quen của Tô Bạch, anh ta đoán hắn sẽ chủ động đi ra ngoài cho người đó một cơ hội tìm mình báo thù. Nhưng lần này, Tô Bạch lại chủ động ở nhà hơn nữa nói không dự định rời khỏi căn nhà này.
“Phải thay đổi.” Tô Bạch đáp qua loa cho có lệ.
“Đúng rồi, tôi đã thay đổi trận pháp rồi.” Hòa thượng nói, tối qua mập mạp rời đi hiển nhiên trận pháp này cần phải thay đổi một chút, vì mập mạp trầm mê trong nhân quả quả thật rất khiến người khó mà nắm bắt, lại thêm trước đó trận pháp này là do anh ta chủ trì bố trí và tu sửa, cho nên hòa thượng phải sửa lại, bằng không không yên tâm cho được.
“Ồ.” Tô Bạch vẫn rất qua loa.
Hòa thượng nở nụ cười, anh ta cảm thấy hôm nay Tô Bạch thật sự rất kỳ lạ, nhưng nếu hắn đã không dự định nói là chuyện gì vậy hòa thượng cũng sẽ không hỏi nhiều, một chút quy tắc đối nhân xử thế này hòa thượng vẫn rất hiểu.
Tô Bạch nhớ một ngày đó mình đã ra ngoài, trước đi tới chỗ Dĩnh Oánh Nhi, hai người tán tỉnh nhau một chút, sau đó ông Thẩm xuất hiện, mình và ông Thẩm đánh nhau một trận, đánh cho ông ta ngã sấp mặt, sau đó mới biết thật ra ông Thẩm cũng được tính là một món quà tạm biệt mà mập mạp cho Tô Bạch, mượn danh nghĩa ông Thẩm báo thủ để tặng cho hắn một thi thể lính Tần.
Lúc này, Gia Thố bước ra khỏi phòng mình, khi tới phòng khách còn nở nụ cười với Tô Bạch.
Lúc này anh ta vẫn chưa bắt đầu thật sự đi trải nghiệm cuộc sống, mà vẫn là bộ dáng đứng đắn đó.
Gia Thố lấy một chai nước lạnh trong tủ lạnh ra uống một hơi lớn, sau đó ngồi xuống sô pha bên cạnh Tô Bạch, đột nhiên anh ta hỏi.
“Đại Bạch, sao tôi cứ cảm thấy hôm nay cậu có hơi khác nhỉ?”
“Khác sao” Tô Bạch có hơi khó hiểu hỏi: “Ở đâu?”
“Khí chất!” Gia Thố chỉ ra: “Khí chất cả người cậu đã thay đổi quá lớn rồi, cậu của tối qua và cậu của hôm nay so ra, tôi lại cảm thấy cậu của hôm qua thật non nớt.”
“Ý tứ chính là tôi của bây giờ chính là người lõi đời rồi ấy hả?” Tô Bạch hỏi ngược lại.
“Kiểu thế.” Gia Thố nhìn chằm chằm vào Tô Bạch một cách rất nghiêm túc, rõ ràng anh ta vẫn còn đang nghĩ ngợi vấn đề của mình.
“Trải nghiệm cuộc sống thêm một chút có thể sẽ hiểu ra một vài đạo lý.” Tô Bạch thuận miệng nói, đây cũng chính là cảm ngộ của chính bản thân hắn, sở dĩ mình có thể thuận lợi thăng cấp thành thính giả cao cấp ở Quảng Châu, một mặt là nhờ sự hỗ trợ cuối cùng của miếng vàng, còn sau khi mình mất đi bé con trải qua đau khổ tột cùng và dày vò thật ra mới là mài giũa mình chân chính.
“Ồ.” Gia Thố nghe thấy lời của Tô Bạch lại có hơi đăm chiêu: “Trải nghiệm… cuộc sống sao?”
Đột nhiên, Tô Bạch nhìn về phía Gia Thố.
Gia Thố bị nhìn ngược lại có hơi không hiểu sao, hỏi: “Sao thế?”