Chương 1243
Một Ngày Này, Bắt Đầu! 1
Ngay khi Phát Thanh đọc lời kịch, thật ra Tô Bạch đã sớm bị ánh sáng trắng truyền tống vào trong thế giới chuyện xưa, đây là thế giới chuyện xưa mang tính chất trừng phạt. Phát Thanh cũng sẽ không nhân đạo đến vậy cho bạn thời gian chuẩn bị, thậm chí cũng chẳng muốn nói lời thừa thãi với bạn. Cho dù bây giờ Tô Bạch miễn cưỡng được tính là là bán công chức dưới lá cờ của Phát Thanh, nhưng nên bị phạt thì vẫn phải chịu phạt, không chạy thoát được cũng không có khả năng mở ngoại lệ cho bạn.
Đương nhiên, nói thì nói như vậy, dù sao chí ít cho đến hiện nay Phát Thanh luôn là người theo chủ nghĩa giáo điều nghiêm túc, nhưng trên thực tế, bạn giúp Phát Thanh làm việc, nịnh bợ Phát Thanh, không ngừng cày độ hảo cảm, có hiệu quả hay không?
Có, hơn nữa còn là chắc chắn có!
Phát Thanh sẽ cho bạn thấy ưu đãi mà nó cho bạn theo một cách im hơi lặng tiếng, dưới tiền đề quy tắc cho phép.
Đương nhiên, nhân quả của việc giết một người có thâm niên và dụ một người có thâm niên khác ra để giết của Tô Bạch quá nặng, cho nên cho dù hiện tại mình đã làm viên chức nhưng hắn vẫn không cảm thấy có thể có một chút suy nghĩ thả lỏng nào.
Cũng giống như trước đây mình đã nghĩ, cho dù mình chết trong thế giới chuyện xưa vậy Phát Thanh hoàn toàn có thể nhân bản vô tính ra một mình, dù sao chỉ cần bạn vẫn luôn nằm trong quan tài, thậm chí Từ Phú Quý đã nằm hai mươi năm rốt cuộc ông ta còn sống hay đã chết, Tô Bạch cũng không xác định được. Phát Thanh muốn nhân bản vô tính bạn ra, cho dù không có cách nào nhân bản ra tinh thần khí cả người bạn một trăm phần trăm, nhưng để ứng phó với chuyện nhàm chán và đơn giản ở nơi chứng đạo này thì vẫn không thành vấn đề.
Ánh sáng trắng tan đi.
Ngay khi Tô Bạch mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường, toàn bộ đồ trang trí xung quanh đều mang tới cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc, có vẻ rất giống nhà của mình.
Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra nơi này quả thực chính là nhà của mình.
Hơn nữa, ở bên cạnh mình còn có bé con đang chu miệng, cuộn mình bên cạnh ngủ khò khò.
Đứa trẻ mặc đồ trẻ em có in hình hoạt hình màu trắng, cái mông nhỏ tròn ủng lộ ra bên ngoài, làn da trên người rất trơn bóng mịn màng giống như một con búp bê tinh tế, quả thật khiến người vô cùng yêu thích.
Tô Bạch cúi đầu hôn nhẹ lên trán bé con, giữa môi cảm giác được nhiệt độ trên người đứa trẻ giống như thật vậy.
Nhưng trong lòng hắn thật sự biết rõ toàn bộ chuyện này đều là giả.
Mình đang ở trong ảo cảnh sao?
Hoặc có lẽ thế giới chuyện xưa trừng phạt này thật ra chính là một ảo cảnh như thế?
Cũng giống với những bậc thầy ảo thuật như Giải Bẩm đó cũng là người cường hóa chuyên tấn công bằng ảo thuật, thủ đoạn tấn công của bọn họ là cưỡng chế bóp méo suy nghĩ của người ta rồi đưa vào trong thế giới giả tường mà mình tạo ra, nhưng Phát Thanh không cần thiết phải làm thế, vì Phát Thanh có thế kiểm soát thế giới chuyện xưa, toàn bộ mọi thứ trong thế giới chuyện xưa thật sự chẳng có gì khác biệt với thế giới hiện thực, chỉ là cái sau không khoa trương bằng cái trước mà thôi.
Nhưng cho dù là ảo cảnh, cho dù là thế giới chuyện xưa trừng phạt thì đối với Tô Bạch mà nói có thể lại lặng lẽ nhìn ngắm bé con cũng rất tốt đẹp.
Hắn duỗi tay ôm đứa trẻ đang ngủ say lên, cho dù bước ra khỏi cửa phòng ngủ bên ngoài chính là địa ngục, vậy hắn thà rằng cảm giác bé con ở trong lòng mình có thể trì hoãn một lúc, cho dù chỉ là trì hoãn thêm một giây thôi.
Mọi người mua hàng nhái cũng chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của mình, mà Tô Bạch của hiện tại biết rất rõ dưới tiền đề là giả vẫn muốn cảm nhận thêm một lúc nữa như cũ, có lẽ đây chính là sự tồn tại giả mang đến cho người niềm an ủi tinh thần chân chính.
Bế bé con ra khỏi phòng ngủ, hòa thượng đang rửa mặt trong nhà vệ sinh.
Tô Bạch hơi nhíu mày lại, hắn cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, đương nhiên, có một chuyện có thể xác định đó là mình chắc hẳn đã trở về một ngày nào đó trong cuộc sống của mình trước đây, nhưng cụ thể là ngày nào thì hắn không nhớ rõ, ít nhất bây giờ vẫn chưa xác định được.
Hắn tìm di động theo bản năng muốn xem giờ một cái, lại phát hiện ra di động không biết đã bị mình đặt ở đâu rồi.
“Cậu sao thế?” Hòa thượng vừa lau mặt vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Đứa trẻ vẫn chưa dậy thì phải?”
“Chưa dậy.” Tô Bạch đáp.
Hòa thượng cảm thấy hôm nay Tô Bạch có hơi kỳ lạ, đứa nhỏ vẫn chưa dậy ôm ra ngoài này làm gì.
Trong sân bên ngoài cửa sổ sát đất ở phòng khách, Cát Tường đang nằm phủ phục trong sân phơi nắng, ngay khi nó nhìn thấy Tô Bạch không cho bé con ngủ ngon mà còn bế ra ngoài lại trông có vẻ rất bất mãn, nhưng dù sao Tô Bạch cũng là cha, Cát Tường cũng chỉ dùng đuổi quét qua mặt đất một cái chứ không tiếp tục làm gì cả.
“Cốc cốc cốc…” Bên ngoài nhà truyền tới tiếng gõ cửa.
Hòa thượng đi ra thềm cửa xem tình hình bên ngoài.
Tô Bạch ngồi xuống sô pha, bé con được hắn đặt trên đùi mình.
Chưa đến một lúc hòa thượng đã đi vào, trong tay cầm một bao hàng nhỏ: “Chuyển phát nhanh, hình như gửi cho cậu.”