Chương 1242
Một Ngày Kinh Khủng 2
Hắn đi chậm rãi giống như tản bộ khi mới thức dậy vào buổi sáng, nhưng trên thực tế, Tô Bạch cũng không biết bây giờ là mấy giờ, rất nhanh hắn đã đến bên tế đàn.
Hắn nhìn thấy ngọc tỷ nước Điền được đặt trong hộp ngọc ở trên tế đàn, trước đó khi mình chính thức nhận chủ với quan tài và vào đó ở, ngọc tỷ nước Điền này cũng từng bay tới trước mặt mình “uống” vì mình, nhưng Tô Bạch vẫn nhớ ông già khảo cổ Vân Nam đó sau khi đụng tay vào ngọc tỷ đã trực tiếp hóa thành một vũng nước mủ xanh lè khi lần đầu tiên khi tới nơi này.
Mình chắc hẳn có thể động vào thứ này chăng?
Hắn chậm rãi đi đến nơi cao nhất của tế đàn và nhìn ngọc tỷ, duỗi tay tay nhưng không vội nắm lại mà vung một cái.
Ngọc tỷ tự động bay ra khỏi chiếc hộp, rơi vào lòng bàn tay của mình, trừ cảm giác ấm áp tới từ ngọc tỷ ra thì cũng không có cảm giác nào khác.
Nhưng Tô Bạch phát hiện ra ý thức của mình hoàn toàn không có cách nào vào trong ngọc tỷ. Nói trắng ra thứ này chính là một đồ tốt, nhưng đối với hắn của hiện tại cũng chỉ có thể chơi nó như một món đồ cổ mà không thể khống chế nó chân chính.
Hắn thả ngọc tỷ về chỗ cũ với vẻ hơi tiếc nuối, trước tế đàn là hoàng tuyền, bên dưới và bờ sông, đối diện với hoàng tuyển chính là vách đá cao ngất.
Tô Bạch đứng nguyên tại chỗ ngắm nhìn hoàng tuyền trước mặt.
Nói thật, nếu như kêu mình ngắm nhìn cảnh sắc ở nơi này suốt hai mươi năm như Từ Phú Quý, đổi vị trí suy nghĩ thì phỏng chừng khi đó Tô Bạch cũng chẳng muốn phải ra khỏi quan tài làm gì. Bởi vì toàn bộ mọi thứ ở nơi này đều không thay đổi lấy một li, hàng tuyền sẽ không ngừng chảy tuần hoàn, tuy rằng ở đây có động nhưng lại là một loại tĩnh trong động.
Nhàm chán, buồn tẻ, đơn điệu mới là chủ đề chính mãi mãi không thay đổi của nơi này.
Tô Bạch nhìn thấy Như Ý và Cát Tường, Cát Tường cũng đang tản bộ bên bờ sông mà Như Ý thì lại nằm sấp bên bờ.
Hai con mèo này quả thực rất khó chơi chung, trước đây thế nào thì bây giờ vẫn sẽ như vậy, bọn họ là hai Âu Mỹlinh màu đen ở trong nơi chứng đạo nhưng lại phân rõ ranh giới với nhau, không làm phiền nhau.
Hiếm khi Cát Tường ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Bạch đứng ở chỗ cao trên tế đàn, sau đó nó lại cúi đầu tiếp tục tản bộ.
Trong nháy mắt này khi ánh mắt của người và mèo giao nhau, Tô Bạch nhìn ra được vẻ áy náy trong mắt của Cát Tường. Dù sao hắn cũng đã rất yên tâm khi giao bé con cho Cát Tường, nhưng nó lại không thể bảo vệ cho tốt.
Nhưng trên thực tế cho dù Cát Tường bị thương nặng sắp chết hay là tiếng than của Đỗ Quyên sau khi hồi phục thần hồn, Tô Bạch biết rõ tổn thương mà Cát Tường phải chịu không nhẹ hơn mình.
Hắn chậm rãi ngồi xuống tế đàn, toàn bộ mọi thứ xung quanh giống như hình ảnh đen trắng cũ kỹ, nhưng lại giống như hiện thực xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa cũng không biết sẽ đi theo mình bao lâu.
Nhưng đột nhiên Tô Bạch lại cảm thấy mình chẳng qua chỉ mới ngủ một giấc đã bắt đầu chán ghét nơi này hình như cũng không tốt cho lắm, tốt nhất mới đầu đừng nên đặt quan điểm tình cảm quá cao, cho dù là cảm giác chán ghét cũng nên từ từ tới, bằng không sau này mình biết phải làm thế nào?
“Ư…”
Đột nhiên, Tô Bạch duỗi tay ôm ngực mình, một cảm giác khó thở quen thuộc truyền tới, lúc này trái tim giống như đang bị bóp nghẹt vô cùng đau đớn.
Cho dù bạn có mạnh bao nhiêu, cho dù cảnh giới của bạn cao cỡ nào thì lúc này Phát Thanh đều đối xử bình đẳng, làm đến mức chúng sinh bình đẳng thật sự.
Lúc này di động đã hoàn toàn không còn pin sáng lên, tự động mở phần mềm ứng dụng nghe phát thanh trong di động, sau đó bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc đó. Đương nhiên còn có một lời dạo đầu gần như mãi mãi không thay đổi đó, tin rằng phần lớn thính giả có chút kinh nghiệm chắc hẳn đều có thể thuộc nằm lòng:
[Các bạn thính giả thân mến, chào mừng đã nghe chương trình Phát Thanh Khủng Bố, tôi, là người dẫn chương trình. Tôi không có tên, bởi vì tên không có bất cứ ý nghĩa gì ở nơi này.
Đã làm sai chuyện thì chắc chắn phải bị trừng phạt, ở thời cổ đại Trung Quốc, mức độ trừng phạt khi quý tộc phạm pháp và dân chúng bình thường phạm pháp hoàn toàn khác nhau, phương Tây cũng giống như vậy, cái gọi là thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân chỉ đơn thuần là một lời nói ngon ngọt.
Thậm chí cho dù là thời nay, thật ra bản chất của pháp luật cũng không xuất hiện sự thay đổi chân chính. Cũng vì vậy mà sự trừng phạt của thính giả nên tuân theo quy tắc dành cho thính giả mà không phải là do bất cứ một người nào đi quyết định.
Bằng không, quy tắc sẽ loạn.
Bởi vậy tiếp sau đây, xin được mang đến cho các bạn thính giả một chuyện xưa trừng phạt với ngụ ý nhắc nhở các thính giả, ở trong cuộc sống hiện thực phải làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật.
Chủ đề chính của chuyện xưa trừng phạt này tên là “Một Ngày Kinh Khủng.”
Tương truyền địa ngục có mười tám tầng, mười bảy tầng địa ngục trên đều là các loại hình phạt tra tấn thời xưa mà tầng thứ mười tám lại không có hình phạt, mà chỉ nhốt bạn trong một ngày trong cuộc sống của bạn, khiến bạn vòng đi vòng lại, tuần hoàn mãi mãi, để bạn không ngừng trải nghiệm một ngày đau khổ nhất trong cuộc đời mình, không có điểm cuối, không có kết thúc, không có dấu chấm hết, ồ không, xin các bạn thính giả tha thứ cho sự lỡ lời của tôi, dấu chấm hết thì vẫn có, đối với bạn mà nói thật ra cái chết chính là dấu chấm hết của bạn, cũng chính là dấu chấm hết cho chuyện xưa của chúng ta…]