Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1241 - Chương 1241 Một Ngày Kinh Khủng 1

Chương 1241

Một Ngày Kinh Khủng 1


Sau khi tự nằm vào trong quan tài, Tô Bạch trực tiếp nhắm mắt bắt đầu ngủ say, không kiểm tra sự huyền ảo trong quan tài, cũng không có bất cứ sự kích động và cảm xúc sục sôi nào, chuyện đầu tiên mà Tô Bạch muốn làm chính là ngủ.


Ngủ rất yên ổn.


Đây chính là nơi cách Phát Thanh gần nhất, là nơi được ánh mắt của Phát Thanh để ý nhiều nhất, hơn nữa còn nằm trong quan tài, chắc chắn là an toàn tuyệt đối, đương nhiên nếu như một nam một nữ đó đã mạnh đến mức có thể đánh nổ Phát Thanh vậy hiển nhiên khỏi phải bàn luận gì nữa, hơn nữa nếu là như vậy có rối rắm bao nhiêu cũng chẳng có ý nghĩa gì sất.


Nhưng ít nhất xét từ trước mắt ít nhất đối với Tô Bạch mà nói, thế gian này đã không có nơi nào thích hợp cho hắn làm giường hơn cỗ quan tài này, nó ngăn cách với thế giới, không chịu bất cứ sự quấy rầy nào từ bên ngoài, nó che chắn tất cả, đối với người bình thường thậm chí là đối với thính giả mà nói phỏng chừng cũng là một loại dày vò khó mà nhịn được, một người sống bị đày đọa thành người sống dở chết dở, không nhìn thấy ánh mắt trời.


Xung quanh ngoại trừ bóng tối thì vẫn là bóng tối, người bình thường sẽ không chịu nổi. Nhưng thứ này đối với Tô Bạch mà nói lại là nơi khiến hắn cảm thấy yên bình nhất trong thế giới hiện tại.


Cuối cùng có thể buông mọi thứ xuống mà yên tâm ngủ một giấc.


Thời thơ ấu của mình, tình hình hiện nay của bé con, những thứ này đều quăng sang một bên trước đã, bởi vì tôi mệt rồi, bởi vì tôi cần nghỉ ngơi…


Gần lợi xa hại là một loại bản năng của con người, mà những gian khổ Tô Bạch phải đối diện quả thực quá nhiều, lấy một chuyện bất kỳ ra đều có thể khiến tinh thần của một người bình thường sụp đổ, nhưng hắn lại dựa vào lực ý chí có thể nói là biến thái của mình chống đỡ được đến giờ. Nhưng dù sao hắn cũng là người, mà đã là người đều sẽ mệt mỏi, sẽ có một cực hạn, cho dù cực hạn của Tô Bạch bị kéo dài, kéo dài rồi lại kéo dài như vậy nhưng cũng phải cho hắn cơ hội tạm thời buông sự lo lắng và suy nghĩ xuống.


Hơn nữa ở đây còn rất yên tĩnh.


Ngay khi Tô Bạch chậm rãi mở mắt ra chỉ cảm thấy tinh thần của mình đã căng tràn, một lần nghỉ ngơi này thật sự còn yên bình hơn cả khi ôm bé con con vào hai năm trước, vì khi ôm bé con, Tô Bạch có thể cảm giác được sự hài lòng, nhưng đồng thời cũng có một loại lo được lo mất, mà ở nơi này cuối cùng hắn cũng sở hữu một không gian nhỏ thuộc về mình, có thể cho mình nghỉ ngơi.


Từ sau khi nhà lão Phương bị ghé thăm hai lần, Tô Bạch thật sự cần một nơi như vậy.


Trong quan tài tối đen như hũ nút, thậm chí đôi mắt Huyết tộc của hắn cũng không có cách nào nhìn xuyên qua bóng tối của nơi này để trông thấy vách tường, nhưng khi ngón tay của hắn chạm vào vách, một loại cảm giác tâm ý tương thông xuất hiện trong đầu hắn.


Cỗ quan tài này chính là nhà của mình mà hắn chính là chủ của nơi này!


Suy nghĩ vừa xuất hiện khiến cảnh vật xung quanh Tô Bạch lập tức sáng ngời, một không gian bằng phẳng có diện tích khoảng trăm mét vuông hiện ra, trước sau trái phải có một ngọn đèn giống như quỷ hỏa lơ lửng, dưới chân thì lại là mặt đất rắn chắc và lạnh băng, cũng không rõ là làm thành từ vật liệu gì nữa.


“Ồ.” Tô Bạch lẩm bẩm với vẻ hơi hiểu ra: “Trong quan tài có không gian riêng của mình sao?”


Suy nghĩ của Tô Bạch lại thay đổi, cảnh vật xung quanh cũng hồi phục, lại biến thành bên trong cỗ quan tài hơi rộng, hắn hơi ngẩng đầu nghĩ muốn ngồi dậy, mà lúc này nắp quan tài trực tiếp bay lên, di chuyển theo suy nghĩ của hắn, thật sự rất thuận tiện, vào thang máy bạn còn cần phải ấn nút nhưng ở nơi này hoàn toàn không cần.


Hắn thử một chút, cả người đứng dậy sau đó duỗi chân bước ra khỏi quan tài.


“Ha ha.”


Khóe miệng của Tô Bạch nhếch lên một nụ cười, chuyện này thật sự rất bất ngờ, trước đó khi mình nhìn thấy Từ Phú Quý nằm trong này còn tưởng trừ khi ra khỏi nơi này bằng không sẽ không thể rời khỏi phạm vi của cỗ quan tài, nhưng bây giờ thoạt nhìn cũng không phải như vậy. Từ Phú Quý là vì nằm hai mươi năm nên chẳng muốn rời khỏi quan tài, nhưng trên thực tế ở nơi chứng đạo này mình vẫn có thể tự do hoạt động, chỉ là không thể ra ngoài mà thôi.


Đương nhiên có vẻ như cũng không phải không thể nhân lúc trận pháp mở khi người tiếp theo tới chứng đạo à trà trộn vào rồi cùng chuồn ra, nhưng Phát Thanh sẽ lập tức tới dạy cho bạn biết tại sao nước biển lại mặn.


Một vài quy tắc, một vài quy tắc mà Phát Thanh thiết lập hơn nữa ước định mà thành chính là đường dây cao áp lớn nhất.


Tô Bạch bước xuống bậc thềm, Cát Tường và Như Ý đều không có ở đây, vậy xem ra một giấc ngủ này của mình cũng rất dài rồi đi.


Đáng tiếc, hắn không phải một người nghiên cứu khảo cổ nhưng ngược lại khả năng giám định và thưởng thức của hắn với đồ cổ cũng không tệ cho lắm, nhưng đó cũng chỉ là vì hoàn cảnh gia đình ngày trước cực kỳ tốt, cũng giống như năm đó Phổ Nghi được một lão thần Mãn Thanh mời đến nhà, Phổ Nghi thuận tay cũng có thể tìm ra mấy đồ cổ dỏm được sưu tầm trong nhà của đối phương. Vị bô lão Mãn Thanh này xin hỏi Phổ Nghi giám định thế nào, Phổ Nghi nói thằng: “Ồ, trước đây trong nhà ta đều có mấy thứ này.”


Không có điện cũng không có mạng, không có bất cứ phương tiện truyền thông nào, nhìn di động cũng không còn pin. Trước khi Từ Phú Quý đi có nói ở trong quan tài còn mấy bao thuốc, nhưng vừa rồi ngủ một giấc khiến hiện tại Tô Bạch cũng không còn cảm giác muốn hút thuốc nữa.


Có một bài hát rất nổi cách đây bảy tám nắm nói, anh hút không phải là thuốc mà là sự cô đơn. Nhưng bây giờ Tô Bạch bị sự trống trải ở xung quanh bao trùm, đến đâu cũng tối tăm nên đã không còn cần nữa.


Chương 1241

Bình Luận (0)
Comment