Chương 1240
Bầu Trời Rất Rộng Lớn! 2
Nhưng anh ta lại phát hiện ra trên mặt Phật gia không hề có chút ngạc nhiên nào cả, mà vẫn lộ rõ vẻ bình tĩnh như cũ.
Lần này Hải thiếu gia quan sát Phật gia rất cẩn thận, cũng chính vì như vậy anh ta lại càng phát hiện ra hôm nay Phật gia có hơi không bình thường, quả thật là như hai người khác nhau so với hai tháng trước.
“Mỗi một người đều có con đường của riêng mình, ly ly hợp hợp là chuyện rất bình thường.”
Phật gia đứng dậy và rời khỏi nơi này.
Có điều thẳng cho đến đi ra khỏi cửa vũ trường, anh ta phát hiện ra Hải thiếu gia vẫn đi theo mình, dường như đối phương không cảm thấy bản thân anh ta giống như keo dán chó.
Cái da mặt ẻo lả đó cũng dày thật đấy.
Cửa lớn vũ trường đối diện với đường cái, trước mặt là một cây cầu vượt, hai bên cầu có không ít gánh hàng rong bán hoa quả và đồ ăn vặt, ở trong khu thành thị náo nhiệt như thành phố Thượng Hải này xuất hiện một đội ngũ bán hàng rong nay đây mai đó như vậy cũng rất hiếm có, cho nên cũng thu hút không ít dân thành thị gần đó tan làm hoặc là tản bộ tới mua ít đồ ăn vặt.
Gia Thố dừng lại trước mặt một người bán bánh cà hầm rong, anh ta giơ tay nhận một chiếc cốc giấy dùng một lần từ trong tay người đó rồi bắt đầu chọn đồ ở đây, mùa hè trên cầu hơi mát mẻ, hiển nhiên việc làm ăn của bánh cá hầm không bằng ngày đông nhưng cũng không tính là kém.
Hải thiếu gia vẫn đứng ở bên cạnh Gia Thố, vẫn nhìn Gia Thố chằm chằm với vẻ rất tò mò, anh ta cảm thấy hôm nay Gia Thố rất quái, thật sự rất kỳ quái, lòng tò mò có thể giết chết con mèo, hơn nữa đây là thế giới hiện thực, đối phương cũng không thể vì lòng tò mò của mình nặng mà ra tay với mình được, cho nên Hải thiếu gia vẫn không biết xấu hổ mà coi như thường.
Một người đàn ông dám không sợ ánh mắt của thế tục coi mình như phụ nữ thật sự đã chứng minh khả năng chịu đựng tâm lý của anh ta rất lớn.
“Tôi nói này Phật gia, cậu đã từ bỏ rồi sao?” Hải thiếu gia hỏi: “Từ bỏ cách vào đời trải nghiệm?”
“Thêm ít ớt nữa, cảm ơn.”
Phật Gia đưa cốc giấy cho ông chủ, ông chủ tính tiền xong lại thêm ít canh và ớt vào trong cốc giấy.
Phật gia lại nhận cốc giấy, vừa ăn vừa quay người nhìn về phía Hải thiếu gia: “Tại sao lại cảm thấy tôi đã từ bỏ?”
“Bởi vì cậu của hôm nay và cậu của hai tháng trước hoàn toàn khác nhau. Hải thiếu gia nói tiếp: “Cậu của hai tháng trước giống như một tên lưu manh nhỏ, nhưng hôm nay tôi cảm thấy cậu đã khôi phục lại như thường.
Cho nên chỉ còn lại hai loại khả năng, một là cậu đã thành công, cái còn lại là cậu đã từ bỏ.”
“Vậy tại sao cậu không cảm thấy tôi đã thành công?” Phật gia hỏi.
“Vì cách cưỡng chế trải nghiệm cuộc sống này của cậu rất ấu trĩ.” Hải thiếu gia không thích ăn bánh cá hầm, trên thực tế anh ta rất kén chọn ở mấy phương diện như đồ ăn và mỹ phẩm: “Trước khi chị tôi ngồi lên xe lửa rời đi đã từng nói với tôi rất nhiều, nếu như cậu hứng thú thì tìm một chỗ uống cốc cà phê, tôi có thể chia sẻ với cậu.”
Phật Gia không đả động gì, chỉ cầm cốc giấy nhìn về phía đám người bên dưới cầu vượt, người xung quanh đi tới đi lui cũng có không ít người dừng chân mua đồ ăn vặt.
“Lệ Chi nói cũng không chưa chắc phải đúng.” Gia Thố im lặng một lúc rồi đáp.
“Nhưng ở độ cao của chị ta, phong cảnh nhìn thấy được chắc chắn khác với chúng ta của hiện tại.” Hải thiếu gia nhấn mạnh.
“Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không cần.” Phật gia vẫn từ chối: “Mỗi người đều có con đường của riêng mình, hơn nữa tôi trải nghiệm cuộc sống cũng không phải để thay đổi bản thân, trải nghiệm chung quy cũng chỉ là trải nghiệm, nếu như nói vì trải nghiệm cuộc sống mà thay đổi bản thân vốn có vậy đó mới là bỏ gốc lấy ngọn thật sự.”
“Vậy hai tháng này của cậu đều là phí hoài cả sao?”
“Vẫn là câu hỏi đó, tại sao khả năng mà cậu đã nói trước đó không thể là khả năng đầu tiên?”
“Ha ha.” Hải thiếu gia phun ra một hơi khói thuốc, anh ta cười rồi, lần này còn cười rất lớn tiếng cũng rất khoa trương, vừa cười vừa duỗi ngón tay chỉ vào Gia Thố: “Nếu như hút thuốc, nghiện ma túy, đua xe có thể thăng cấp thành thính giả cao cấp vậy thính giả cao cấp cũng quá không đáng giá rồi…”
Lời của Hải thiếu gia còn chưa nói xong đã kẹt lại ở cổ họng, bởi vì đột nhiên anh ta nhìn thấy trên người ông chủ bán bánh cá hầm lóe lên một tia sáng đen, sau đó một hư ảnh giống y như đúc với Gia Thố bước ra khỏi người ông chủ bán bánh cá hầm.
Ngay sau đó, ở xung quanh, cũng có một hư ảnh màu đen của Gia Thố bước ra khỏi người một giáo viên …
Một bóng hình của Gia Thố cũng bước ra từ trên người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt hở hang…
Một hình ảnh của Gia Thố cũng bước ra từ trên người một ông già tuổi xế chiều chống gậy…
Một hình bóng của Gia Thố cũng bước ra khỏi người phụ nữ bán hoa quả…
Trẻ con, người già, phụ nữ đàn ông ở trên cầu, đủ mọi tầng lớp dân cư, ở mọi lứa tuổi, với đủ loại cuộc đời khác nhau, với những thói quen và cách sinh hoạt khác nhau.
Toàn bộ cây cầu vượt, trên người tất cả mọi người đều có hư ảnh màu đen của Gia Thố bước ra, những hư ảnh này giống như quay về, từng người nối tiếp nhau đi về phía chủ thể Gia Thố, hơn nữa còn đang tiếp tục dung nhập vào người anh ta.
Khí tức của Gia Thố đang không ngừng tăng lên, giống như những dòng suối nhỏ tập trung lại dần dần bắt đầu hình thành khí thế của sông sâu biển rộng!
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lan can của cầu vượt, Gia Thố lại nhìn về phía Hải thiếu gia: “Cậu biết nếu như lúc này Tô Bạch ở đây, cậu ấy sẽ nói gì không?”
Hải thiếu gia đã hoàn toàn bị vả vào mặt vì tình hình trước mắt, cảm giác khí tức trên cơ thể người trước mặt này đang không ngừng tăng vọt lên, một loại uy áp thuộc về thính giả cao cấp dần lộ ra bắt đầu đè ép khiến anh ta có hơi khó thở, anh ta thì thào: “Nói gì?”
“Bầu trời rất rộng lớn, cho nên đừng ngẩng đầu nhìn trời dưới váy của chị cậu mãi thế.”