Chương 1239
Bầu Trời Rất Rộng Lớn! 1
Trong sàn nhảy đầy ắp trai gái đang điên cuồng lắc lư cơ thể của mình, tiết tấu âm nhạc sôi động kích thích toàn bộ yếu tố trong cơ thể giải phóng ra, đây là khu vực giao thoa cảm xúc mạnh mẽ cũng là một chốn trống trải để phóng túng.
Ban ngày có lẽ bọn họ là những nhân viên công sở mặc tây trang đi giày da, hoặc có lẽ phục vụ viên trong quán cà phê, thậm chí có khả năng là học sinh lén lút chạy ra khỏi ký túc xá trường học gần đó, mà lúc này tất cả đều gỡ mặt nạ vốn nên đeo của mình ra, mặc sức phong túng và trút bỏ.
Đương nhiên có vẻ như một vài người trong số đó đã quá mức buông thả, đó là những người vừa cắn thuốc, đang phối hợp với tiếng nhạc xập xình trải nghiệm cảm giác “bay lên tầng mây,” cho dù bạn kêu bọn họ dừng lại thì bây giờ bọn họ thật sự rất khó dừng được.
Nơi nào có người thì có giang hồ, mà ở vị trí góc Tây Bắc của sàn nhảy không thể nghi ngờ gì lúc này đang thu hút ánh mắt của phần lớn người, một người đàn ông cao gầy có làn da ngăm đen đang thỏa sức nhảy nhót, anh ta nhảy không phải là vũ đạo uốn éo theo thói quan của mọi người mà có thể nhìn rõ được yếu tố vũ đạo dân tộc rất đậm trong đó, nhưng khi anh ta nhảy lại mang tới cho người ta cảm giác không hề cũ rích một chút nào, ngược lại còn có thể nói là ăn khớp với tiết tấu này một cách hoàn mỹ, mang đến cho người ta một loại cảm giác thật đẹp.
Ngay khi một bản nhạc chấm dứt, người đàn ông cao gầy cũng dừng lại, xung quanh có không ít người vỗ tay hoan hô với anh ta, cũng có người đẹp chủ động đưa ly rượu tới, đây cũng không phải tiếp viên của sàn nhảy, trên thực tế từ quần áo và trang sức trên người những cô gái chủ động bước lên này đều có thể nhìn ra được thực lực kinh tế rất mạnh, cho dù là ở trong sàn nhảy thì xung quanh cũng không có bao nhiêu nam giới dám tiếp xúc và đến gần các cô.
Người đàn ông rất không hiểu phong tình đi ra khỏi đám người, một mình ngồi ở vị trí trong góc, bưng ly nước đá đã gọi từ trước đó của mình ở trước mặt lên, như trở về sau khi một điệu nhạc kết thúc, trong nước đá đã không còn đá nữa.
“Lọc cọc… lọc cọc…”
Một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp thả hai viên đá vào, sau đó đối phương ngồi xuống.
Tay rất đẹp không thua gì người mẫu tay, nhưng người này lại là một người đàn ông.
Gia Thố bưng nước đá lên nhấp một ngụm, cục đá bị anh ta nhai nát trong miệng phát ra tiếng vang giòn.
“Tôi nhớ không lầm thì thật ra tôi và cậu cũng không quen.”
Khi đối mặt với Hải thiếu gia, Gia Thố cũng không trông có vẻ gì là thân thiết đến vậy, bởi vì quả thật cũng không cần phải thân thiết, trước đây khi bốn người ở chung mập mạp mới là bông hoa giao tiếp, mà tính cách của Gia Thố cũng tương tự với Tô Bạch đều rất lầm lì, cũng chẳng muốn thân thiết và kết bạn trong giới thính giả.
“Trùng hợp thật đấy.” Hải thiếu gia duỗi tay chỉ về phía xa, ở đó có một bàn người ngồi, hai người đàn ông và hai cô gái, lại toàn là thính giả hơn nữa đều là người có thâm niên.
“Ừm.” Gia Thố gật đầu, thái độ này là không muốn nói chuyện cũng không muốn chào hỏi thính giả ở bên đó, Phật gia vẫn luôn rất cao ngạo.
“Có hơi không đúng.” Hải thiếu gia mỉm cười và bảo: “Không phải cậu đang trải nghiệm chốn hồng trần phồn hoa sao, sao tôi cứ cảm thấy cậu lại biến về là cậu của trước đây vậy nhỉ?”
“Cậu đang quan sát tôi?” Rõ ràng Gia Thố đã đoán ra thâm ý trong lời nói của Hải thiếu gia.
“Thượng Hải nói lớn rất lớn, người cũng rất đông nhưng số lượng thính giả thật sự không nhiều, hiển nhiên thính giả có thể khiến tôi cảm thấy có hứng thú và chú ý cũng ít hơn.”
Hải thiếu gia duỗi tay lấy một chai bia trên khay của bồi bàn rồi nhấp một ngụm.
Ý tứ của lời này giống như đang nói tôi đang quan sát cậu là nhìn trúng cậu, cậu chắc hẳn nên cảm thấy rất vinh hạnh.
“Vậy cậu cảm thấy tôi nên làm thế nào?” Gia Thố hỏi.
“Đi chào hỏi đi.” Hải thiếu gia đáp: “Mấy người này cũng là thính giả bản địa Thượng Hải.”
Nhưng Gia Thố vẫn lắc đầu: “Không muốn đi.”
“Nếu đã là bước vào đời tu hành và tìm hiểu hồng trần, thì phải làm ra một vài chuyện mà trước đây mình chưa từng làm qua, trải nghiệm cuộc sống mà trước đây mình chưa từng trải nghiệm nhiều một chút, trong một tháng trước đây không phải anh cũng đều làm như vậy sao?”
Gia Thố lại uống một ngụm nước đá, đáp: “Nếu chị cậu tới nói lời này thì rất bình thường, nhưng cậu nói trước mặt tôi rõ ràng lại có hơi nực cười.”
“Nực cười sao?” Hải thiếu gia không hề để ý đến sự châm biếm vẻ cáo mượn oai hùm của mình trong lời nói của Gia Thố, mà chỉ thản nhiên đáp: “Thật ra, đạo lý đều rất rõ ràng cũng rất sáng tỏ, nhưng người có thể chân chính hiểu được ý nghĩa trong đó từ đó không tiếc thay đổi khuynh hướng của mình lại rất ít.”
“Hôm nay cậu nói hơi nhiều.” Gia Thố nói với vẻ hơi nghi ngờ: “Điều này khiến tôi rất khó hiểu.”
Lúc này theo quan điểm của Gia Thố, Hải thiếu gia giống như một đứa trẻ nhỏ vừa có chuyện vui gì đó không nhịn được mà khoe khoang với một đứa trẻ khác, nhưng lại không tiện nói ra nên thấy hơi bức bối.
“Mấy người các cậu còn đang ở chung không?” Hải thiếu gia rút một điếu thuốc và hỏi.
Gia Thố lắc đầu: “Nếu cậu đã theo dõi tôi vậy cậu chắc hẳn đã sớm biết rõ.”
“Mập mạp không còn, Tô Bạch cũng không còn, trong nhà chỉ có anh và hòa thượng Thất Luật.” Hải thiếu gia trầm ngâm rồi bảo: “Rốt cuộc mập mạp đã đi đâu thì tôi không biết, anh ta cố tình khiến mình biến mất trong giới thính giả, nhưng Tô Bạch đã đi đâu thì tôi biết.”
“Ha ha.” Gia Thố bật cười.
“Phỏng chừng cậu ta sẽ không trở về được nữa.” Hải thiếu gia đáp.