Chương 1238
Vua Của Nơi Chứng Đạo! 2
Quân đội và trong nhà lao thật ra đều có sự trừng phạt của giam cầm và thật sự loại trừng phạt này còn tra tấn người hơn cả dày vò cơ thể.
“Được, vậy tôi sẽ cai thuốc nhanh nhất có thể.”
“Vậy tôi đi đây.” Cơ thể của người đàn ông trung niên bắt đầu từ từ trở nên hư ảo, trước nơi chứng đạo xuất hiện một vòng xoáy màu đen, dường như người đàn ông trung niên có thể khống chế vòng xoáy này nhưng ông ta càng giống như nhờ vào trận pháp này hơn.
Trước đó ông ta đón Tô Bạch tiến vào là vì sau đó Tô Bạch sẽ trở thành người thừa kế nơi này, còn bây giờ ông ta rời đi là vì đã có người thừa kế.
“Ngoài ra quên nói với câu, thật ra trận pháp ở nơi này cũng là thứ nói lý.” Người đàn ông trung niên nhắc nhở Tô Bạch một tiếng.
“Ông anh, còn chưa hỏi ông tên là gì?” Tô Bạch dựa vào bên quan tài nhìn người đàn ông trung niên càng ngày càng nhạt, hỏi một tiếng.
Tô Bạch vẫn chưa biết tên của Huyết Thi và vị này cũng vậy.
“Từ Phú Quý…”
Cơ thể của người đàn ông trung niên hoàn toàn biến mất, ông ta đã rời đi, ông ta đã đóng bụi ở nơi này suốt hai mươi năm, từ một khắc này trở lại thế giới hiện thực, Tô Bạch cũng không biết ông ta trở về sẽ làm gì, là đi tìm Tô Dư Hàng tán gẫu hay là thật sự đợi một tấm vé xe lửa đi đến nơi đó ngắm phong cảnh?
Thậm chí hoặc là nói thật ra ông ta đã sớm chết trong thế giới chuyện xưa rồi nhưng ông ta ở đây cũng không biết, bởi vì Phát Thanh cần một người thủ hộ ở nơi này và bảo vệ nơi chứng đạo, cho nên cho dù ông ta đã chết thì ông ta cũng không biết mình đã chết, nếu như thật sự là như vậy, ông ta ôm theo khát khao vô hạn cảm thấy mình đã có thể rời khỏi nơi này sẽ bắt đầu tan thành mây khói ngay khi xuất hiện ở bên ngoài, sự đả kích như vậy và sự trào phúng như vậy thật sự quá Âu Mỹám.
“Thật đúng là một cái tên quê mùa.” Tô Bạch nở nụ cười, nhưng cũng không đợi hắn nói xong, đột nhiên một lực hút cực lớn bắt đầu tác động lên người hắn, lúc này mười hai cỗ quan tài đều bắt đầu rung chuyển.
Tô Bạch đứng vững thân hình của mình theo bản năng nhưng có vẻ càng ngày càng khó khăn hơn, cơn chấn động của mười hai cỗ quan tài ở xung quanh này càng ngày càng mãnh liệt, phát ra những tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.
Tiếng vang lớn này truyền khắp toàn bộ nơi chứng đạo.
Tiếng vang ầm ầm mang theo cảm giác tiết tấu trong trẻo, giống như có mười hai mặt trống to đang bị gõ lên, từng cái một, từng đợt một nối tiếp nhau chấn động lòng người!
Nước sông vàng bắt đầu cuồn cuộn, đá vụn trên tường cũng bắt đầu run lên, thi thể và xương cốt trong con sông vàng cũng bắt đầu gào thét đến rát cả cổ họng, bọn họ trông như đang giãy dụa, đang gào thét, đang tức giận, bởi vì xét từ hình tượng của bọn họ, người bình thường rất khó có bất kỳ ấn tượng tốt đẹp gì với hành động của bọn họ.
Nhưng có một loại cảm giác khác mà Tô Bạch cảm nhận được đó chính là bọn họ đang hoan hô, đang nhảy nhót, giống như khi tân vương đăng cơ, đối diện với binh lính của đế quốc bên dưới cùng nhau giơ chiến kiếm lên hô cao “Ngô hoàng vạn tuế” vậy.
Bọn họ đang hoan hô tân vương, đang hoan hô Tô Bạch, bọn họ đang tỏ vẻ thần phục, đang gửi tặng Tô Bạch lời chúc phúc và kính trọng của mình.
Trên cái bàn cao nhất ở tế đàn, ngọc tỷ nước Điền bay ra khỏi hộp ngọc vừa tản ra ánh sáng màu ngọc bích vừa bay đến trước mặt Tô Bạch, thường mà nói chỉ có thính giả cấp đại lão tới đây chứng đạo mới có tư cách sử dụng ngọc tỷ nước Điền này, nhưng lần này nó lại chủ động bay tới trước mặt mình.
Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy có hơi không chân thực, đột nhiên hắn chợt cảm thấy hình như sự việc có hơi khác với tưởng tượng trước đó của mình, ở nơi này mình thật sự không phải một tù nhân mà cũng không phải lính nhỏ canh thành gì cả, thật ra hắn chính là vua ở đây, là vương giả tuyệt đối trong nơi chứng đạo này!
Loại cảm giác này thật không xấu.
Mười hai cỗ quan tài còn đang rung chuyển, Tô Bạch biết bọn chúng muốn hắn chọn một cái và nằm vào, trở thành nhà của mình.
Ánh mắt của Cát Tường và Như Ý nhìn lên trên, bọn nó cũng đang nhìn Tô Bạch, cũng đang nhìn cảnh tượng ở nơi này, trong mắt Như Ý là bình thường còn trong mắt Cát Tường còn có vết thương không có cách nào xóa nhòa.
Tô Bạch chọn một cỗ quan tài ở phía Nam nhất vì trên cỗ quan tài này khắc những ác quỷ có cơ thể cứng ngắc, hình tượng của bọn chúng giống như cương thi bởi vì hai bên khóe miệng của ác quỷ cũng được khắc răng nanh rất rõ ràng.
Thứ được khắc thêm trên mỗi một quan tài đều khác nhau, thực ra còn phải cơ duyên thế nào, Tô Bạch đặt tay của mình lên cỗ quan tài này, quan tài lập tức bắt đầu nóng hầm hập.
Từ lòng bàn tay truyền tới một cảm giác đau nhức, máu tươi chảy ra ào ạt bị quan tài hút vào trong. Dần dần, sâu trong lòng Tô Bạch tự nhiên thành lập một mối quan hệ đặc biệt với cỗ quan tài trước mặt, nơi này là nhà của mình.
Nắp quan tài từ từ bay lên, giống như người hầu bên cạnh xe ngựa vén rèm lên cho chủ nhân, đống xương cốt trong con sông vàng khôi phục vẻ yên tĩnh, lại trôi về phía bên này, ngọc tỷ nước Điền lơ lửng dao động giống như đang cầm đèn chiếu cho Tô Bạch, mà ngay khi hắn chuẩn bị bước vào trong quan tài, hai bên hoàng tuyền xuất hiện vô số người không mặt, bọn họ mặc đồ trắng tay cầm đèn lồng màu xanh lục cùng nhau lạy về phía này, trong miệng ấp úng thứ ngôn ngữ khó hiểu và tối nghĩa giống như đang cầu nguyện.
Cả người Tô Bạch nằm vào trong quan tài, nắp quan tài chậm rãi đóng lại không có một kẽ hở nào, ngọc tỷ nước Điền bay về tế đàn, thi cốt trong hoàng tuyền tiếp tục bắt đầu như nước chảy bèo trôi, người không mặt lại biến mất, toàn bộ nơi chứng đạo lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Cát Tường đi đến bên cạnh quan tài, duỗi móng vuốt ấn lên cỗ quan quách kêu một tiếng: “Meo.”