Chương 1237
Vua Của Nơi Chứng Đạo! 1
Hai lần Tô Bạch nhìn thấy sự tồn tại trong quan tài cũng chính là hai lần mình bước vào nơi chứng đạo, phần lớn thời gian ông ta đều nằm trong quan tài im lặng kiệm lời.
Mà hình như thân hình của ông ta xuất hiện từ trong quan tài cũng chỉ có hai lần mà thôi, một lần đám người Tô Bạch gồm cả thính giả Vân Nam và phương Tây dự định rời khỏi nơi này ông ta đã ngồi dậy khỏi quan tài để giữ chân mình lại, một lần khác thì lại là khi Lương Sâm tới chứng đạo, ông ta ngồi dậy nửa người để đón tiếp, cũng được tính là một hình thức tôn trọng và nể mặt thính giả đại lão mới thăng cấp này.
Mà lần này, ông ta muốn dự định ra ngoài, thật sự là muốn bước ra khỏi quan quách, trước đó không hề có một chút điềm báo nào, mà khi bước ra cũng không hề có vẻ ẩm ướt và bẩn thỉu gì.
Ngay khi khí đen xung quanh đều tản đi lộ ra hình bóng rõ ràng nhất của ông ta, đó là một người đàn ông trung niên có dáng người hơi to béo, ông ta mặc một bộ áo thời Đường, cúc áo bị thịt mỡ đội lên thật cao, người như vậy nếu ở hơn hai mươi năm trước không phải làm quan thì chính là nhà giàu mới nổi.
Gương mặt của ông ta rất ôn hòa, không có vẻ uy nghiêm, cũng không có khí chất đặc biệt gì, cổ xưa, không có gì lạ và đơn giản.
“Cứ đi như vậy sao?” Tô Bạch đứng bên cạnh quan tài hỏi, dù sao hình như vẫn chưa ký thủ tục hợp đồng gì hơn nữa mình vẫn chưa nằm vào trong quan tài, nhưng đối phương có vẻ sẽ trực tiếp đi ra một cách bình tĩnh như vậy.
Người đàn ông trung niên chỉ tay lên trời, đáp với vẻ ý vị sâu xa: “Nơi này là nơi được Phát Thanh quan tâm nhất cũng là nơi gần với Phát Thanh nhất, cậu cho rằng Phát Thanh sẽ biến ra một tờ hợp đồng cho cậu ký sao?
Thật ra tất cả đều đã được xác định, mà tôi đã nằm ở nơi này hai mươi năm rồi cuối cùng cũng có thể bước ra ngoài, ha ha, tôi cũng rất mong đợi vào chiếc vé xe lửa đó.”
Tô Bạch cười khổ một tiếng, quả thật, hình như quả thật là như vậy, cho dù không có hợp đồng và cho dù không có thỏa thuận mặt đối mặt, nhưng nếu đối phương là Phát Thanh vậy không cần sợ bạn lén chơi gian hoặc là nhắm vào sơ hở trong văn bản hợp đồng gì đó, chỉ vì bên B chính là Phát Thanh.
Phát Thanh bảo phải có lý, cho nên các thính giả có thể sánh ngang với thần linh đều không thể không nói lý, cuộc trò chuyện trước đó thật ra đã nói rõ chuyện này, nếu đã nói rõ rồi vậy không cho phép bạn hối hận.
Do dự dài dòng không phù hợp với tính cách của Phát Thanh, bởi vì cho dù ở trong thế giới chuyện xưa, Phát Thanh cũng chán ghét cốt truyện có tiết tấu chậm này.
Người đàn ông trung niên chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Như Ý, ông ta bước ra từ trong quan tài, lúc này giống như một ông bác trung niên phốp pháp bình thường không có một chút cảm giác đặc biệt nào, nhưng Tô Bạch biết rõ một lão già đã nằm trong quan tài hai mươi năm, trải qua mấy đời thính giả đổi thay như vậy chắc chắn không có khả năng đơn giản.
Ông ta chắc hẳn sẽ không tự do tự tại như đôi cha mẹ hờ của mình và chơi trò tính kế với Phát Thanh, nhưng cho dù ông ta vẫn luôn tuân thủ quy tắc, chỉ cần bây giờ nằm trong phạm vi quy tắc vậy phỏng chừng không có người nào trong thế giới hiện thực này có thể vả vào mặt ông ta.
Một tốp thính giả cấp đại lão lên xe lửa rời đi lần trước, và thính giả cấp đại lão phương Tây và phương Đông mới thăng cấp trong mấy năm gần đây đối với ông ta mà nói thật sự chỉ là tiểu bối cách mấy đời.
“Đi cùng tao chứ?” Người đàn ông trung niên hỏi Như Ý một cách nghiêm túc.
Trong thời gian hai mươi năm ở nơi này không thể nghi ngờ gì nó rất nhàm chán, ngoại trừ thi thoảng có thính giả tới đây chứng đạo có thể cho ông ta một ít mới mẻ ra thì phần lớn thời gian còn lại, ông ta luôn nằm ở trạng thái im lặng, nhưng cùng lúc ông ta im lặng, bên cạnh còn có một con mèo đen cũng im lặng như thế.
Không thể không nói, dường như ông ta đã hơi quen việc có con mèo đen này bên cạnh bầu bạn, bây giờ ông ta sắp đi, đối với nơi này ông ta thật sự cũng không có bao nhiêu quyến luyến gì, duy chỉ có con mèo đen này là ông ta có hơi không buông được.
Như Ý vẫn nằm phủ phục trên thềm bất động, thậm chí còn không nhìn người đàn ông trung niên lấy một cái.
Đương nhiên nó biết vị hàng xóm đã bầu bạn với mình trong bóng tối hai mươi năm sắp rời đi, nhưng nó vẫn không hề do dự một chút nào mà vẫn chọn tiếp tục phủ phục ở nơi này hoặc là nói tiếp tục canh chừng nơi này.
Lúc này người đàn ông trung niên ở trong mắt của Như Ý thật sự không có sự khác biệt với Tô Dư Hàng đã hứa hẹn sẽ dẫn nó và Cát Tường cùng nhau ra ngoài nhìn thế giới đặc sắc bên ngoài ngày trước.
Dường như đã nhìn rõ thái độ của nó, người đàn ông trung niên có hơi buồn bã, nhưng vẫn đứng dậy với vẻ hơi thoải mái, ông ta nhìn về phía Tô Bạch ở phía sau, nói một cách rất bình tĩnh: “Nơi này giao lại cho cậu.”
Lời phó thác đơn giản, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
“Có điều lần này không mang thuốc lá tới.” Tô Bạch đáp với vẻ hơi tiếc hận.
“Trong quan tài của tôi có mấy bao nhưng là thuốc cung cấp đặc biệt vào năm đó, cũng không biết cậu có hút quen không.” Người đàn ông trung niên mỉm cười và đáp: “Thật ra, cai thuốc ở nơi này thật sự rất đơn giản bởi vì cậu sẽ không cảm thấy nhàm chán và cô đơn.”
“Lừa ai đó?” Tô Bạch không tin.
“Nếu cậu vẫn cảm thấy cô đơn và nhàm chán vậy đã sớm tự sát rồi.” Người đàn ông trung niên nói một câu rất triết lý, quả thật, nếu như không thể chịu được cô đơn và trống vắng, vậy nằm ở đây trong những tháng năm tối tăm phỏng chừng đã không nhịn được mà tự sát từ lâu rồi.