Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1236 - Chương 1236 Tôi Chọn Chìm Đắm 2

Chương 1236

Tôi Chọn Chìm Đắm 2


Tô Bạch nở nụ cười: “Tôi chỉ muốn hỏi ông một chuyện, ở nơi quỷ quái này chắc là an toàn chứ hả?”


Hắn duỗi tay chỉ xung quanh, đây là vấn đề của hắn cũng là chuyện mà hắn nôn nóng muốn biết nhất lúc này, bởi vì hắn bất đắc dĩ phát hiện ra chỉ cần một khi mình ra bên ngoài vậy mình sẽ không có cách nào thoát khỏi mà rơi vào trong kế hoạch của mấy người đó, loại cảm giác thân mình không do mình quyết định này khiến hắn rất ghê tởm.


Bạn không phải thủy thủ hàng hải trong đại dương, bạn chỉ là một con rối gỗ nối dây bị người tùy tiện chơi đùa, hơn nữa ai vui thì người đó đều có thể tới kéo dây chơi bạn một phen, chơi bạn đến quay mòng mòng.


“Tuy rằng tôi cũng không biết giới hạn của Phát Thanh toàn năng ở đâu, nhưng chỉ có một điểm ngược lại tôi có thể đảm bảo, đó là trong toàn bộ thế giới hiện thực này cũng không có nơi nào nhận được sự quan tâm của Phát Thanh nhiều như nơi này.”


“Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào?” Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng bóp tắt tàn thuốc sau đó ngẩng đầu nhìn lên, phía trên là vách đá tối tăm: “Hình như bây giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện trong lòng với Phát Thanh Khủng Bố tối cao?”


“Đây không phải là sợ hãi bởi vì Phát Thanh quả thật là hy vọng của cậu hiện tại.” Sự tồn tại trong quan tài đáp lại còn mang theo chút ý cười, điều này khiến người rất khó hiểu bởi vì khi người này nói chuyện giọng điệu bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, không còn giống như giọng nói phát ra từ trong máy xử lý âm thanh trước đó của ông ta nữa, bằng phẳng, cứng ngắc gượng gạo.


“Vậy… tôi có thể ở lại đây được không?” Tô Bạch nhìn xung quanh, nơi này có mười hai cỗ quan tài nhưng chỉ có một trong số đó có người nằm, mười một cỗ còn lại đều trống.


“Cậu muốn ở đây sao?” Sự tồn tại trong quan tài im lặng một lúc: “Vậy có thể sẽ trở thành tôi thứ hai.”


“Ra ngoài đối với tôi mà nói thật ra chính là một loại dày vò.”


Thật ra cho dù trong chuyện này không xuất hiện một bước đệm Lệ Chi thì Tô Bạch cũng đã sớm có suy nghĩ này rồi, dù sao ngay khi mình ôm Cát Tường nhảy xuống vòng xoáy hắn hoàn toàn cũng không do dự bao nhiêu.


“Có thể ở nơi này nhưng nếu muốn ra ngoài rất khó.” Sự tồn tại trong quan tài nhắc nhở: “Một khi cậu bước vào một cỗ quan tài trong số chúng vậy cũng có nghĩa cậu đã trói buộc với nơi này, tương tự với ký kết một loại hiệp ước và thỏa thuận, bên A là Tô Bạch cậu mà bên B chính là Phát Thanh.


Phần hiệp ước này thậm chí không cần người làm chứng, bởi vì bên A chỉ có thể hoàn toàn đảm bảo thỏa thuận này sẽ có hiệu lực và luôn là như thế.”


“Sao lại khiến người có loại cảm giác bán linh hồn cho ma quỷ thế nhỉ?” Tô Bạch ho khan một tiếng: “Giống như bá tước Dracula ấy.”


“Con người chỉ biết coi người tốt với mình thành thượng đế, còn người xấu với mình bọn họ lại gọi chung thành ma quỷ.”


“Ý của ông chính là Phát Thanh chính là thượng đế, sự quan tâm mà nó dành cho nhân gian khiến tôi nhất định phải cảm động rơi nước mắt á?”


“Vậy còn phải xem sự lựa chọn của bản thân cậu nữa.”


Tô Bạch im lặng một lúc sau đó đáp: “Thật ra tôi không có sự lựa chọn.”


Lúc này Cát Tường đã trở về từ phía hoàng tuyền, dường như đã trút hết cơn giận do thần hồn hồi phục đã khôi phục trí nhớ mang lại, hai mắt của nó vẫn chưa trở lại vẻ trong veo và sáng ngời trước đó ngược lại biến thành Âu Mỹám, loại cảm giác này đến ngay cả Như Ý vẫn luôn sống ở nơi chứng đạo chưa từng rời đi cũng không bằng.


Tô Bạch nhìn Cát Tường, hắn cảm thấy nó chắc hẳn đã nghe được cuộc đối thoại của mình và vị trong quan tài trước đó, bởi vì lúc này Cát Tường đã hoàn toàn khôi phục, cảm giác của nó và sự linh mẫn của nó chắc chắn cũng hồi phục trở lại, tuy rằng trước đó nó vẫn luôn đi chậm rãi nhưng khoảng cách ngắn như vậy, cuộc đối thoại của mình và vị trong quan tài cũng không cố tình che giấu người khác, vậy Cát Tường chắc chắn cũng biết dự định của mình.


Nhưng nó cũng không chọn phản đối mà chỉ giống như vừa rồi, nằm phủ phục trước mặt Như Ý.


Đại khái cho dù là trong lòng con mèo này cũng biết rõ bây giờ khóc hay gào thét ra ngoài đi tìm bé con cũng không thể tìm được, bọn họ hoàn toàn không thể tìm được vết tích của mấy người đó, ngay cả Phát Thanh cũng không tìm được huống chi là nó và Tô Bạch.


Cát Tường giống như một quý tộc tự cho mình là nhất nhưng ở trước mặt hiện thực, nó cũng chọn tạm thời cúi đầu mình và chọn ẩn nấp.


Bánh xe của vận mệnh đè xuống gần như khiến người không có cách nào hít thở, nó nghiền nát sự do dự của Tô Bạch, cũng nghiền nát sự kiêu ngạo của con mèo này.


Thật ra, cho dù là Tô Bạch hay là Cát Tường đều không có quyền lựa chọn, cũng không có lỗi, nếu như cứ nhất quyết phải bới ra một lỗi sai vậy đó chính là ai kêu bọn họ ở trong thời gian dài như vậy vẫn ở vị trí của kẻ yếu.


Hiển nhiên kẻ yếu sẽ bị tính kế, hiển nhiên sẽ bị lợi dụng, hiển nhiên sẽ bị lừa gạt.


Không được chọn, thật sự không được chọn.


Tô Bạch đi đến trước mặt một cỗ quan tài trống, duỗi tay gõ vào nắp quan tài phát ra âm thanh trầm thấp.


“Đúng rồi, tôi còn nợ ông một điều kiện.” Tô Bạch hỏi.


“Không cần nói nữa.”


“Coong!”


Nắp quan tài hoàn toàn bay lơ lửng lên, một dáng người đàn ông trung niên béo mập dần dần đứng dậy: “Điều kiện duy nhất để thỏa thuận kết thúc chính là để một thính giả khác cam tâm tình nguyện thay thế vị trí của mình nằm ở nơi này, đây chính là điều kiện mà tôi muốn nói trước đó.”


Tô Bạch gật đầu nở nụ cười.


Chẳng trách trước đó đối phương không nói điều kiện, cũng không hỏi Tô Bạch có đồng ý với điều kiện của ông ta không mà đã trực tiếp trả cái giá cực lớn giúp Tô Bạch hồi phục thần hồn. Thật ra điều kiện của ông ta nói với không nói đều là sự lựa chọn tất yếu tiếp theo của hắn, nhưng hắn vẫn dựng ngón giữa với bóng người to mập đó và nói: “Đê tiện.”


Chương 1236

Bình Luận (0)
Comment