Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1235 - Chương 1235 Tôi Chọn Chìm Đắm 1

Chương 1235

Tôi Chọn Chìm Đắm 1


Cát Tường còn đang kêu gào như phát điên, lúc này hình tượng của nó hoàn toàn không liên quan gì đến vẻ cao ngạo vốn luôn thuộc về nó, nhưng chính vì loại tương phản cực kỳ rõ nét này mới có thể nhìn ra được sự dày vò và đau khổ trong lòng nó lúc này.


Tô Bạch không đi an ủi Cát Tường bởi vì hiện tại an ủi không có một chút tác dụng nào hết, ngay khi mình quyết định giúp Cát Tường hồi phục thần hồn thật ra cũng đã định trước sẽ lại mang đến cho nó loại đau khổ này.


Thật ra quên đi cũng là một cách chữa lành vết thương rất tốt, nhưng lúc này cho dù là Tô Bạch hay là Cát Tường, phỏng chừng đều không nhát gan đến mức độ đó, mà vẫn sẽ ghi nhớ thù hận.


“Con mèo chết tiệt im lặng một chút đi, phiền bỏ mẹ.” Tô Bạch chửi một tiếng.


Cát Tường sững sờ, nó quay đầu nhìn chằm chằm vào Tô Bạch với đôi mắt đỏ ngầu.


“Khi lão tử biết thân thế của mình cũng không mất mặt như mày, bây giờ mày giống như một thiếu nữ vô tri khóc lóc ỉ ôi bên bờ sông sau khi bị tên đàn ông cặn bã đùa giỡn tình cảm và cơ thể vậy, có thấy mất mặt không hả?”


Cơ thể của Cát Tường bắt đầu run rẩy, đây là tức giận, là cơn giận rất lớn, hơn nữa loại tức giận này cũng bởi vì lời khiêu khích của hắn mà có xu thế chuyển lên người hắn.


Tô Bạch không để ý đến Cát Tường có khả năng đến bên rìa cuồng bạo bất cứ lúc nào, được rồi, bây giờ mọi người thật đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, sau này đừng hòng giả bộ kiêu ngạo trước mặt ai, cũng đừng sĩ diện trước mặt ai.


Mày giả bộ kiêu ngạo lâu như vậy cuối cùng còn không phải cũng bị nữ chủ nhân xinh đẹp trước kia của mình đâm một nhát dịu dàng ở sau lưng sao?


Tô Bạch phủi bụi trên vai mình, có hơi làm bộ làm tịch cúi đầu duỗi tay chà đôi giày của mình, khi làm động tác này thật ra hắn đã biết rõ mình quá cố tình cũng quá ra vẻ, dù sao người mà mình đối mặt không phải là thính giả cấp thấp, người có thâm niên hoặc là người bình thường, mà là hai con mèo và vị trong cỗ quan tài kia.


Nhưng nếu đã làm rồi cũng không thể chỉ làm một nửa được vì nếu như vậy sẽ càng thấy xấu hổ hơn.


Cát Tường phát điên lại thêm vẻ tiến thoái lưỡng nan của Tô Bạch lúc này, có thể nhìn ra được sự tâm thần mất trí của một người một mèo hiện tại.


Ngay khi Tô Bạch đi về bên cạnh cỗ quan tài đó, nắp quan tài vẫn ở trạng thái nổi lơ lửng như cũ, một luồng sương dày bao phủ nó trông rất thần bí.


“Ông đã biết từ lâu rồi đúng không?” Tô Bạch vừa bước lên bậc thềm vừa hỏi.


Như Ý vẫn nằm phủ phục nguyên tại chỗ, cho dù là tiếng kêu gào phát điên của Cát Tường cũng không ảnh hưởng đến nó bao nhiêu, đối với nó mà nói trước đây Cát Tường không phải là bạn chơi chung với nó, bây giờ cũng không phải và sau này lại càng không có khả năng.


Hai con mèo, nếu đã lần lượt chọn con đường khác nhau hiển nhiên cũng sẽ rất khó trở thành người đi chung đường lại.


Vị trong quan tài đó rất nhanh đã trả lời câu hỏi của Tô Bạch.


“Tôi có biết sớm hay không có gì khác biệt sao?”


Tô Bạch nhún vai: “Quả thật không có gì khác biệt, càng đến cuối cùng chỉ càng có thể khiến tôi phát hiện ra một sự thật, đó chính là thật ra tôi chỉ là một tên ngu đần nhất, chỉ là quả trứng bị nứt vỏ, con ruồi nào cũng muốn tới cắn một miếng.”


Đây quả thật là cảm xúc sâu sắc nhất của hắn hiện tại, thật ra Tô Bạch thật sự có hơi bất lực không biết phải làm sao, đầu tiên là một nam một nữ đó, bây giờ lại thêm một Lệ Chi cũng không sao cả.


Hắn cảm thấy mình chắc hẳn nên tức giận, cảm thấy mình chắc hẳn nên nổi nóng, nhưng loại cảm xúc như nổi nóng này sau khi bị sử dụng vô số lần trong một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ biến thành nước sôi không có vị gì, mình thật sự đã tức giận đến tê liệt rồi.


Một nam một nữ đó sinh mình ra như một sản phẩm thí nghiệm, sau đó chặt đứt tuổi thơ của mình, bóp méo toàn bộ cuộc đời của mình, mà Lệ Chi chắc hẳn chính là hung thủ thật sự đã bắt Cát Tường và bé con đi.


Thật sự là vừa tức vừa nực cười, Tô Bạch tôi có đức hạnh gì lại khiến những đại lão như các cô đều coi trọng tôi, đều tới gây sức ép với tôi.


“Cậu quả thật còn kiên cường hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.” Sự tồn tại trong quan tài nói.


“Đừng nói mấy lời vớ vẩn không có dinh dưỡng này.” Bây giờ Tô Bạch cũng chẳng thèm gọi ông anh nữa, quả thật có thể nhìn ra được lúc này hắn thật sự không còn những hành động thoạt nhìn không sao cả như trước đó nữa.


Đúng vậy, làm sao có khả năng không sao được, đã tìm được hung thủ thật sự bắt con trai của mình đi nhưng hung thủ thật sự này cũng giống như cặp cha mẹ hờ đó của mình, cũng thuộc một đám người mà bạn hoàn toàn không thể tìm được đó.


Cái này giống như sau khi một thiếu niên mang trong mình mối thâm thù đại hận của gia đình trưởng thành đột nhiên có người nói với anh ta, kẻ thù đã diệt cả nhà anh ngày trước đang ở ngoài vũ trụ, anh nhất định phải đợi, đợi khoa học kỹ thuật hàng không của nhân loại phát triển đến mức độ đó mới có thể có cơ hội đi báo thù, ồ không, mới có thể có cơ hội tận mắt nhìn thấy kẻ thù của anh, còn về phần báo thù thì vẫn còn xa lắm.


Tô Bạch chậm rãi ngồi xuống bậc thềm rút một điếu thuốc ra rồi châm lên nhưng lại không hút, mà chỉ kẹp giữa ngón tay một cách đơn giản như vậy.


“Đây không phải lỗi của cậu, ưu thế của bọn họ so với cậu cũng chỉ là ưu thế về mặt tuổi tác mà thôi.” Sự tồn tại trong quan tài an ủi, cho dù thật sự bản thân ông ta cũng biết lúc này trên cơ bản sự an ủi không có ý nghĩa gì, ngược lại còn khiến mình trông rất giống rất kẻ lừa đảo, bởi vì ông ta còn có một chuyện cần Tô Bạch đi làm giúp.


Chương 1235

Bình Luận (0)
Comment