Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1234 - Chương 1234 Chân Tướng! 2

Chương 1234

Chân Tướng! 2


Gió nhẹ nhàng thổi qua qua sổ hơi mang theo cảm giác mát mẻ, xua tan đi không ít cái nóng nực của ngày hè.


Một cô gái có dáng người duyên dáng ngồi trên sô pha màu trắng, trong tay cầm một quyển [Bầy chim lạc] của Tagore, bên cạnh còn có một ly trà xanh bốc khói nghi ngút, trông vô cùng đẹp đẽ vào thời điểm buổi chiều này.


Gió thổi qua sợi tóc rũ xuống của người con gái, cô ta dùng tay nhẹ nhàng vén lên, đây là một cô gái tinh tế, tinh tế đến mức mỗi một hành động của cô ta dường như đều đang giải thích cho hai chữ này.


“Ting…”


Tiếng thang máy vang lên, đây là một khu nhà trọ có thang máy bình thường, cửa trước và sau đối diện, mà căn phòng này cách thang máy rất gần.


Tiếng bước chân truyền tới dần trở nên rõ ràng.


Dường như đối phương đang do dự rất lâu ở cửa, có hơi lưỡng lự.


Cô gái nhẹ nhàng đặt quyển sáng trong tay xuống, cô ta biết ai sắp trở về, nói thật đợt này không gặp được nó, quả thật nghĩ đến mà cũng phát hoảng lên được.


Phần lớn con gái đều từng có một giấc mơ đó chính là nuôi một con thú cưng thuộc về mình, mà thú cưng của cô ta chắc chắn còn xuất sắc hơn bất cứ một con thú cưng nào trên đời này.


Một điểm này cô gái rất chắc chắn.


Cuối cùng, người ngoài cửa vẫn đẩy cửa.


Cửa không chỉ không khóa thậm chí ngay cả đóng cũng không hề đóng.


Một con mèo đen nhảy khỏi túi đeo vai của người đàn ông bên ngoài một cách tự nhiên rồi bước vào trong phòng, mà người đàn ông đó cũng rất thức thời, không đến gần cũng không bắt chuyện mà trực tiếp quay người rời đi.


Cô gái vẫn ngồi trên sô pha, ngay khi con mèo đen bước tới cô ta nhẹ nhàng duỗi hai cánh tay của mình tới ôm con mèo đen lên.


Con mèo đen không dính người nhưng loại kiêu ngạo thấp thoáng này lại mê người và đáng yêu đến vậy, đủ để hoàn toàn lấp đầy trái tim thiếu nữ của bạn, hơn nữa bộ lông màu đen tuyền này về phương diện mềm mại và cảm giác tay cũng không phải thứ gọi là da chồn có thể so sánh được, ôm nó thật sự giống như ôm cả thế giới.


“Meo.”


Con mèo đen khẽ kêu một tiếng, cũng được xem là nói với chủ nhân của mình rằng tôi đã về rồi đây, nhưng cách chào hỏi này cũng không giống như đang nói với chủ nhân của nó mà là với một người bạn của mình.


Cô gái nhẹ nhàng tì cằm mình lên người con mèo đen, cô ta rất hưởng thụ hành động thân thiết của con mèo, bởi vì cô ta biết nó có thể hiểu mình mà mình cũng có thể hiểu nó, tuy rằng là một người một mèo nhưng lại có thể đạt đến một loại hài hòa mà ở bên ngoài hoàn toàn chỉ có thể gặp mà không cầu.


Cô ta lấy di động ra, ngón tay gõ nhẹ vào màn hình.


Con mèo đen ngáp một cái, nó không có hứng thú xem di động, nó chỉ cảm thấy có hơi nhàm chán.


“Người đó thế nào rồi?” Cô gái hỏi, cô ta biết con mèo có thể nghe hiểu lời của mình.


Con mèo im lặng không lên tiếng, mà chỉ nhẹ nhàng vung cái đuôi của mình một cái, bởi vì nó không biết nên miêu tả cảm giác của mình thế nào, mà nó lại không bằng lòng nói chuyện thậm chí rất nhiều lúc nó đều chọn im lặng đối với thế giới này, bởi vì hai mươi năm trước, thật ra im lặng chính là toàn bộ cuộc sống của nó.


Có điều, con mèo đen cũng bắt đầu tự hỏi, nó nghĩ đến lần đầu tiên khi người đó và mình đối diện ánh mắt với nhau rõ ràng lộ ra vẻ hoang mang, cũng có vẻ hoảng loạn và luống cuống khi mình dẫn cậu ta đi tìm nhà ma.


Thật ra, cũng rất thú vị đấy chứ.


Nhưng dường như ở chung với cô gái một thời gian dài rồi, con mèo đen cũng dần dần bắt đầu quen với cuộc sống nhạt nhẽo này, vốn dĩ nó chỉ là một sinh linh bước ra từ trong cô độc, cho nên ngược lại không cảm thấy cuộc sống ở chung với cô gái này có gì cô đơn và buồn tẻ. Mặt trời lặn mỗi tối và mặt trời mọc mỗi ngày và cả sao trời dày đặc trong đêm đã đặc sắc hơn cuộc sống trước đó của nó rất nhiều.


Cô gái đặt di động qua một bên, nhẹ giọng nói bên tai con mèo đen: “Tao vừa gửi tin nhắn cho cậu ta.”


Con mèo đen trông có vẻ không quan tâm, nó vẫn luôn như vậy, kiêu ngạo, lạnh lùng đến cực điểm cho dù là đối diện với ai.


“Tao nói với cậu ta hãy cẩn thận một người giống cậu ta.”


Gần như cô gái vừa cười vừa nói, sau đó cô ta cầm tách trà bên cạnh lên, chỉ là ngay khi cô ta vừa bưng lên nước trà trong cốc lại lập tức biến thành rượu nho tươi mới.


Cô gái nhấp một ngụm, từ mặt biểu cảm không nhìn ra được là tức giận hay là gì khác, chỉ hơn cái giếng cạn không có sóng tuyệt đối một loại cảm xúc: “Dù sao tôi và cậu ta đều là người đáng thương như nhau, đầu tiên là tôi và sau đó là cậu ta.”


Cô gái nói rồi lại nói, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.


“Cát Tường, mày trưởng thành ở nơi chứng đạo, có vài chuyện mày không thể hiểu được. Thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, mà nếu cá bé muốn thoát khỏi số phận bị ăn của mình vậy nó phải đi ăn những con cá nhỏ ở phía sau mình để mình biến thành cá lớn. Tao cảm thấy thật ra tao không có sự lựa chọn nào khác, nhưng ít nhất tao cũng đã nhắc nhở cậu ta, đúng chứ?”


Cô gái ôm con mèo đen tự lẩm bẩm một mình, đôi mắt từ từ trở nên ướt nhòa: “Bởi vì tao cũng muốn biến thành cá lớn.”


Chương 1234

Bình Luận (0)
Comment