Chương 1233
Chân Tướng! 1
Sân golf, cho đến bây giờ vẫn được tính là một loại vận động khá xa xỉ đối với người dân bình thường, trên thực tế sự phát triển của công nghệ quả thật đã kéo gần chất lượng sinh hoạt của người giàu và người nghèo lại với nhau, nhưng cũng không thể tránh khỏi một vài chốn bất ngờ và đặc biệt, tạm thời rất khó dùng sản phẩm công nghệ để giảm giá thành của nó, nhất là trong giai đoạn bất động sản gần như đã trở thành sản nghiệp trụ cột trong nước.
Lương Sâm vung gậy golf rồi ném cây gậy trong tay cho một nữ nhân viên ở bên cạnh, sau đó nhận ly cocktail mà đối phương đưa tới uống một ngụm lớn.
Nói thật anh ta không thích loại vận động này cho lắm, trước đây sở dĩ anh ta gây dựng sự nghiệp từ khoản trò chơi này, một nguyên nhân rất quan trọng chính là anh ta không muốn giao tiếp với người bên ngoài, anh ta chỉ muốn đóng cửa đắm chìm trong thế giới giả tưởng do mình xây nên, lẩn tránh ánh mắt của thế giới hiện thực này.
Nhưng bây giờ anh ta đang thử thay đổi thói quen sinh hoạt và… thái độ sống của mình.
Tương lai đối với anh ta mà nói đã không còn bao nhiêu đường lựa chọn, cho dù có giãy dụa thế nào và cho dù đã tiến hành thử không ít lần thì đối với Lương Sâm mà nói thật sự không có ý nghĩa lớn cho lắm, thậm chí bản thân anh ta còn không ôm hy vọng bao nhiêu mà chỉ đang đợi một ngày tấm vé xe lửa đặt vào trong tay mình đó.
Cách đó không xa, Giải Bẩm hiếm khi mặc thường phục bước từng bước tới.
Lương Sâm biết rõ trước đây thư ký này của mình vẫn luôn học theo mình, nghiêm cẩn đối với cuộc sống, ồ không, có thể nói là đã đến mức độ hà khắc, anh ta thường có thể nhìn thấy bóng dáng của mình từ trên người Giải Bẩm.
“Tới đây, chơi chung với anh một ván nhé?” Lương Sâm nói.
Giải Bẩm gật đầu nhận gậy đánh bóng, hai người đi vòng trở lại.
Khi đánh bóng, Giải Bẩm vừa chuẩn bị vừa giống như bâng quơ mở miệng: “Tối đó, tôi nhớ anh ra ngoài đuổi theo một người.”
“Ồ, tối nào?” Lương Sâm hỏi.
“Chính là tối hôm đó.” Giải Bẩm nở nụ cười, đánh quả bóng bay đi.
Lương Sâm lấy gậy golf, mỉm cười đáp: “Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
“Bởi vì tò mò, anh biết tò mò có thể hại chết con mèo.” Giải Bẩm đang cầm gậy đánh golf trong tay đối diện với Lương Sâm: “Ông chủ, rốt cuộc người xuất hiện tối đó là ai, tôi nhớ anh nói anh ta đã trở về.”
“Không phải anh đã biết rồi sao?” Lương Sâm hỏi ngược lại.
“Nhưng anh vẫn chưa từng xác nhận với tôi, thật ra ông chủ, tôi chắc hẳn nên nghĩ đến nó sớm hơn một chút mới phải, tối đó anh nói người lẩn tránh ánh mắt của Phát Thanh đó đã trở về, sau đó anh đuổi theo ra ngoài.”
“Rồi sao?”
“Sau đó chính là lần đó, tại sao ông chủ anh lại có dũng khí chủ động đuổi theo?” Giải Bẩm ra hiệu cho nhân viên bên cạnh đều lùi xuống hết, mấy người này cũng đều quay người rời đi.
“Ha ha.” Lương Sâm bật cười.
“Ông chủ, giữa tôi và anh đều không có bí mật gì với nhau, đúng chứ?” Giải Bẩm rút một điếu thuốc châm lên, hút một hơi thật sâu: “Chúng ta cũng không quanh co làm gì, lần trước khi khí tức của Phát Thanh giáng xuống, ông chủ anh có bộ dạng thế nào thì tôi cũng đã nhìn thấy hết cả rồi, nhưng tối đó khi anh cảm ứng được khí tức của Phát Thanh đang đuổi theo người đó thì anh cũng theo ra ngoài kiểm tra tình hình.
Hiển nhiên chứng đạo có thể mang đến sự thay đổi lớn cho người ta nhưng tôi không cho rằng có thể phá đổ tính cách của một người.”
“Vậy anh nói xem, người mà tôi đuổi theo tối đó là ai?” Lương Sâm hỏi.
“Người có thể khiến anh bất chấp tất cả thậm chí có thể khiến anh tạm thời quên mất nỗi sợ đối với Phát Thanh mà làm ra sự lựa chọn kích động này thật sự không nhiều, tôi không dám tính cả mình vào trong, vậy chỉ còn lại một người đó, cô gái đó, tối đó là cô ta đã trở về đúng không?”
“Giải Bẩm, bây giờ cấp bậc thực lực của anh không đủ, một vài chuyện cho dù anh biết cũng không có nghĩa gì cả.” Lương Sâm thở dài, không trực tiếp đáp lại lời của Giải Bẩm: “Anh hỏi chuyện này là vì thám tử nhỏ đó đúng không? Vì cậu ta không giết mẹ nuôi của anh cho nên anh cảm thấy mình nợ đã cậu ta một ơn, nhưng lần trước khi chúng ta giúp cậu ta tìm mèo đã được tính là trả rồi…”
Giải Bẩm vất mạnh đầu lọc xuống đất, sau đó dùng đế giày giẫm lên: “Ông chủ, rốt cuộc thí nghiệm lần đó là anh muốn làm hay là cô ta kêu anh làm giúp?”
“Có gì khác sao?” Lương Sâm hỏi.
“Có, khác biệt rất lớn, nếu như là ông chủ anh muốn làm, tôi sẽ giúp anh làm, mẹ nuôi của tôi cũng vì vậy mà cuốn vào nguy hiểm thì tôi cũng chịu, tôi sẽ khổ sở, tôi sẽ đau lòng nhưng tôi chịu!
Nhưng nếu như chỉ vì cô gái đó kêu anh làm thì làm, sau đó mẹ nuôi của tôi cũng vì thế mà thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy xin lỗi ông chủ, tôi chỉ nhận anh là ông chủ của tôi, còn ả đàn bà đó, cô ta là cái thá gì?”
“Bốp!”
Lương Sâm vả một cái tát lên mặt Giải Bẩm, trên mặt Giải Bẩm xuất hiện một dấu bàn tay nhỏ máu.
“Không cho phép anh nói cô ấy như vậy.” Lương Sâm nói một cách rất bình tĩnh.
Giải Bẩm nhếch khóe miệng, anh ta cười, một sợi máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ khóe miệng, cũng không biết anh ta đang cười bản thân hay là đang cười ông chủ đứng trước mặt mình nữa.
Phố Hồng Bài Lâu, khu Võ Hầu, Thành Đô, Tứ Xuyên.
Khí hậu ở Thành Đô luôn hợp lòng người đến vậy, thân là một khu vực đồng bằng ở trung tâm bồn địa, nó giống như một cô gái được che chở cẩn thận, không có khí tức xinh đẹp và đáng yêu của Giang Nam, cũng không có vẻ sắc sảo và có tính cách dứt khoát như Tây Bắc, lại càng không có vẻ bộc trực và khí phách như Đông Bắc, thứ có ngoại trừ yên tĩnh thì vẫn là yên tĩnh, giống như một người con gái khuê phòng có tính cách cởi mở, mang tới những khao khát về tương lai và sự vui vẻ đối với chậu hồng ở trước mặt mình.