Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1232 - Chương 1232 Tiếng Than Của Đỗ Quyên 2

Chương 1232

Tiếng Than Của Đỗ Quyên 2


Sức mạnh linh hồn nồng đậm giống như chất lỏng không ngừng chảy ra từ trong quan tài và dung hợp vào trong cơ thể của Cát Tường, Cát Tường bắt đầu từ từ duỗi thân mình, hai mắt mèo vốn mang theo chút đáng yêu bắt đầu càng ngày càng trong suốt giống như hổ phách ở tận cùng của đại dương, sâu thẳm và cao ngạo, mang theo một loại thái độ xa cách người ngàn dặm.


Tô Bạch rút một điếu thuốc ra châm lên, khói thuốc lượn lờ bay lên lại khiến tâm thần hắn có hơi hoảng loạn hơn lúc này, Cát Tường bị bắt đi cùng với bé con trong đêm mưa đó, ngay khi Cát Tường hồi phục thể lực cũng có nghĩa ký ức cũng sẽ hồi phục, và chân tướng liên quan đến đêm mưa đó cũng sẽ hoàn toàn nổi lên mặt nước.


Tuy rằng Cát Tường chưa bao giờ từng mở miệng nói lời nào nhưng Tô Bạch vẫn biết đại khái ý tứ mà nó muốn biểu đạt, dù sao nó cũng là một đại yêu, nó chỉ lười dùng ngôn ngữ của con người và chẳng muốn ăn thức ăn của con người mà thôi, nhưng Tô Bạch không cho rằng con mèo này vẫn sẽ tiếp tục giữ im lặng về chuyện liên quan đến bé con.


Khi Tô Bạch nhìn thấy Cát Tường ở trong nhà ngậm sữa tươi nhìn quanh với vẻ mặt mê mang, cũng biết sự bảo hộ của con mèo này đối với bé con không hề kém hơn một người làm cha như mình bao nhiêu.


Hắn hít một hơi thuốc và cảm nhận cảm giác trong phổi mình được lấp đầy, sau đó lại từ từ phun ra, nhìn sức mạnh linh hồn thật mê người chảy ra từ trong quan quách, hắn mở miệng nói: “Nếu còn nhiều thì cũng cho tôi một phần được không?”


“Sớm muộn gì cũng là của cậu.” Đột nhiên vị trong quan tài này đáp lại một câu như vậy.


Tô Bạch sững sờ, gạt rơi tàn thuốc nhưng cũng không nói gì, có vài chuyện có khả năng vị trong quan tài này biết mà mình lại không biết, cho nên ông ta mới có thể bình tĩnh và tự tin như thế.


Không hề hỏi mình có hối hận hay chơi xấu không?


Như Ý nằm phủ phục trước mặt Cát Tường, nó có thể cảm giác được người bạn trước đây của mình đang dần dần trở lại, đối với chuyện này, Như Ý trông vẫn rất bình tĩnh như cũ thậm chí có thể nói là hơi lạnh nhạt.


Hai con mèo này cũng không trở thành một đôi trong những tháng năm tối tăm và dài đằng đẵng này, cho dù là trước đây mọi người cũng đều tự chơi theo cách riêng của mình, thật ra bọn nó cũng tương đương với người canh giữ ở nơi chứng đạo, tác dụng mang tới cũng tương tự với sư tử đá ở trước cửa ngôi nhà lớn, chỉ là bọn nó càng đáng sợ và tàn nhẫn hơn.


Đương nhiên, bọn nó chỉ phụ trách chăm sóc nơi chứng đạo, sẽ không bị người bất ngờ tiến vào hoặc là thính giả mạo phạm, về phần các đại lão ở nơi chứng đạo này vốn không phải cấp bậc mà bọn nó có thể ứng phó được.


Còn nhớ năm đó người đàn ông mang theo nụ cười xấu xa ngồi xổm trước mặt bạn mình, nói một đống lời về thế giới bên ngoài rất đặc sắc đó, nó đã chọn lùi lại bởi vì nó cảm thấy thế giới bên ngoài có tốt bao nhiêu thì cảm giác tiếp tục ở lại nơi này cũng không tệ cho lắm.


Mà cuối cùng bạn của mình vẫn rời khỏi nơi này cùng người đàn ông đó.


Không có mất mác bởi vì vốn không có sự bầu bạn chân chính nào ở đây, bây giờ nó trở về bên cạnh còn có một con người đi theo nữa, trong những năm này nó chắc hẳn có mối quan hệ không tệ với rất nhiều con người, ít nhất thì con người ngồi bên bậc thềm hút thuốc này vẫn rất quý trọng nó.


Nó sắp trở về rồi.


Sau khi trở về, con người này sẽ không thể tùy tiện xoa đầu nó nữa.


Trong lòng Như Ý nghĩ như vậy.


Thế giới của mèo quả thật thuần túy và đơn giản hơn thế giới của con người quá nhiều, đương nhiên đến cấp bậc sinh mệnh này như bọn nó, không lo đói rét tai ương cũng không cần đi kiếm thức ăn trong thùng rác, cũng không cần phải tỏ ra đáng yêu lấy lòng chủ nhân, hiển nhiên có thể đơn giản làm theo ý mình hơn một chút.


Điếu thuốc này của Tô Bạch bất tri bất giác đã sắp cháy đến cùng.


Mà lúc này, sức mạnh linh hồn trong cỗ quan tài cũng dừng phát ra, sau khi một sợi sức mạnh linh hồn cuối cùng dung hợp vào trong cơ thể của Cát Tường, Cát Tường nhắm mắt lại, cơ thể bắt đầu run lên. Đây là dấu hiệu linh hồn bị đánh thức sau khi hồi phục.


Tô Bạch ném đầu lọc đi và bước xuống thềm, ngồi xổm trước người Cát Tường.


Cát Tường chậm rãi mở mắt nhưng Tô Bạch lại đột nhiên quay đầu hô về phía vị trong quan tài kia.


“Đã xảy ra chuyện gì thế này?”


Bởi vì sau khi Cát Tường mở mắt hắn nhìn thấy một đôi mắt mèo phiếm đỏ, phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng vị trong quan tài đã để xảy ra vấn đề trong khi chữa trị, bởi vì thần hồn là sự tồn tại thuộc cấp bậc linh hồn, mà phương diện này luôn mẫn cảm nhất, hơi xảy ra chút sai sót cũng có thể dẫn đến tai họa!


Đôi mắt kiêu ngạo và trong suốt của Cát Tường không thấy đâu nữa, lúc này nó chợt biến thành một thân đầy lệ khí!


“Meo!”


Tô Bạch không tiếp tục truy hỏi vị trong quan tài đó nữa mà quay đầu nhìn về phía Cát Tường, bởi vì trong một tiếng mèo kêu đó của nó, thứ hắn nghe được không hoàn toàn là phát điên và cuồng bạo mà là một loại đau lòng sâu sắc.


“Meo!”


Cơ thể của Cát Tường hóa thành một quả cầu sáng màu đen phóng tới, Tô Bạch lập tức đi theo.


“Meo!”


“Meo!”


Cát Tường đang kêu, kêu đến thê lương giống như tiếng than của Đỗ Quyên!


Cuối cùng, Cát Tường phóng lên đàn tế tới bên cạnh hoàng tuyền, nó bắt đầu kêu từng tiếng với con sông vàng. Hai hàng lệ máu chảy ra từ trong con mắt của nó, tiếng kêu mang theo chất vấn, mang theo xót xa, cũng mang theo tức giận.


Những tiếng kêu gào đến rát cả cổ họng.


Bi ai tột cùng, tức giận tột cùng và… khó hiểu tột cùng.


Đây là một loại cảm giác mình bị người thân thiết nhất phản bội, mà lúc này Cát Tường cũng gần như đã gào khàn cả cổ họng mình, nước mắt mèo nhuộm thêm máu tươi không ngừng nhỏ xuống.


Bấy giờ nước hoàng tuyền cuồn cuộn lại bị sự ai oán xót xa trong những tiếng mèo kêu này đè nén, không ngừng vang vọng bên vách đá và hai bên bờ…


Chương 1232

Bình Luận (0)
Comment