Chương 1231
Tiếng Than Của Đỗ Quyên 1
“Thật ra, tôi cảm thấy giữa chúng ta vẫn có thể không cần trực tiếp như vậy.”
Tại sao người Trung Quốc thích bàn chuyện làm ăn trên bàn tiệc, bởi vì dựa vào rượu và bầu không khí được những người ngồi bên bàn tiệc cùng nhau tô đậm nên, mọi người bàn chuyện làm ăn đều có thêm không gian có thể tiến lùi, không đến mức phải lúng túng như vậy.
Tô Bạch gật đầu: “Nhưng ông cũng biết rõ cảm giác quá tốt đẹp đều chỉ là hư ảo, cho nên còn không bằng cho giấc mộng chấm đất kịp thời, ít nhất còn có thể giữ lại một vài hồi ức khá đẹp ngày trước.”
“Tôi cần cậu làm cho tôi một việc.” Sự tồn tại trong quan tài trực tiếp thừa nhận.
“Đầu tiên giúp tôi hồi phục cho Cát Tường đi đã.” Tô Bạch nói.
“Cậu không nghe tôi nói muốn cậu làm gì trước sao?”
“Ông không giúp tôi hồi phục cho Cát Tường trước vậy ngay cả nghe tôi cũng lười nghe.” Tô Bạch vẫn dựa vào thành quan quách, giọng điệu thoải mái lại bình tĩnh: “Đây là giới hạn của tôi.”
Tất cả đều căn cứ vào việc ông giúp Cát Tường hồi phục trước rồi lại nói sau, bằng không khỏi phải bàn gì hết, đây là thái độ của Tô Bạch, không hề có một chút đường thương lượng nào.
Về phần sự tồn tại trong quan tài có tin mình hay không thì Tô Bạch không rõ, cũng không chắc chắn, dù sao hai mươi năm trước người này cũng bị Tô Dư Hàng hại ở đây bây giờ đổi thành con trai của Tô Dư Hàng, ông ta có chọn tin hay không thật sự là một ẩn số chưa biết.
Đã từng nhảy vào một cái hố to, bây giờ gặp cái hố nhỏ giống y như vậy vẫn tiếp tục nhảy xuống hay sao?
Cũng khó mà nói được, lỡ như người ta thật sự không tin thì sao?
“Ha ha.”
Vị trong quan tài đó cười một tiếng, vẫn không nghe ra được ý tứ cụ thể của ông ta, bởi vì ông ta nói chuyện quả thực không mang theo cảm xúc gì cả, rất khó khiến người trực tiếp suy đoán ra được. Hơn nữa ông ta nằm trong quan tài giống như một người phụ nữ ôm đàn tỳ bà đeo khăn che mặt, bạn rất khó thật sự nhìn thấy dung mạo thật của ông ta. Đương nhiên một lão già đã sống nhiều năm như vậy, dù người có ngu cỡ nào thì lúc này cũng có thể tu luyện thành tinh rồi, huống chi năm đó tuy ông ta bị Tô Dư Hàng hại nhưng người có thể có tư cách bị Tô Dư Hàng hại đã đủ thể hiện sự xuất sắc của ông ta từ khía cạnh nào đó.
Rất lâu sau, đối phương mới đáp lại một câu: “Được.”
Sau đó, một sợi khí màu đen tản ra từ trong quan tài chậm rãi rơi lên người Cát Tường, đây là một loại tẩm bổ, là dùng sức mạnh linh hồn của mình giúp Cát Tường hồi phục.
Cái giá này cực đắt bởi vì những thứ như vết thương thế này, lần sau khi tiến vào thế giới chuyện và ra khỏi thế giới chuyện xưa Phát Thanh đều sẽ giúp thính giả hồi phục hoàn toàn, nhưng chuyện về phương diện linh hồn Phát Thanh sẽ không quản mà sẽ chọn cách đối xử khác nhau.
Ví dụ nếu như anh tẩu hỏa nhập ma Phát Thanh sẽ không giúp anh tỉnh táo mà nó chỉ có thể chữa lành các vết ngoại thương mà nó nhận định cho anh, đương nhiên nếu linh hồn bị thương nặng thì nó cũng sẽ giúp anh hồi phục, nhưng nếu như anh chủ động cho người khác linh hồn bản nguyên, cũng không phải do bị thương tạo thành mà là sự suy yếu không phải thương tích trong linh hồn của bản thân do chính hành vi của anh gây ra, vậy Phát Thanh sẽ mặc kệ anh.
Nói ngắn gọn là anh tự làm, nếu đối tượng bị làm là cơ thể vậy Phát Thanh sẽ giúp anh hồi phục, còn nếu như thứ bị làm là linh hồn vậy Phát Thanh sẽ thờ ơ nhìn anh tự tìm đường chết, về phần Phát Thanh có biết anh có thật lòng làm hay không? Vậy anh có thể thử, nhiều năm như vậy người có thể tránh được sự truy lùng và nhận định của Phát Thanh, đếm qua đếm lại hình như bây giờ cũng chỉ có hai người đó mà thôi, ngay cả sự tồn tại giống như Lệ Chi cũng nhất định phải ngồi lên xe lửa ngoan ngoãn rời đi.
Sức mạnh linh hồn của thính giả cấp đại lão quả thực mạnh mẽ, và hình như cũng chỉ có loại cường giả ở cấp bậc này mới có thể dùng linh hồn bản nguyên của mình đi giúp một con đại yêu có thực lực sánh ngang với thính giả cao cấp hồi phục linh hồn một cách xa xỉ như vậy. Hơn nữa rất có khả năng chỉ có thính giả cấp đại lão ở phương diện chuyên tấn công linh hồn mới được. Còn loại giống như Lương Sâm cũng không có cách nào làm đến mức độ này được, đây là quan điểm của bản thân Tô Bạch, cũng là một loại trực giác thuộc về thính giả cao cấp.
Tô Bạch vẫn dựa vào thành quan tài nhìn khí tức của Cát Tường đang hồi phục từng chút một, bởi vì đây là hiệu quả tự nhiên kèm theo quá trình hồi phục ký ức và hồi phục bản thân.
Ngay khi Cát Tường bắt đầu nhớ ra mình là Cát Tường, khí chất trước đây đó mới từ từ quay trở lại trên người nó, cũng giống như diễn xuất của Châu Nhuận Phát trước khi mất trí nhớ và sau khi mất trí nhớ trong phim [Thần bài], dù sao khí chất của một người và ký ức của người đó cũng chính là kinh nghiệm gần như có xác suất ngang nhau rất lớn, ngay khi bạn quên mất mình là ai thì khí chất vốn thuộc về bạn cũng sẽ không còn sót lại hoặc là hoàn toàn thay đổi.
“Ông thậm chí còn không nói chuyện ông muốn tôi làm giúp ông mà cứ thế trực tiếp ra tay, thật sự không sợ tôi quỵt nợ sao?” Tô Bạch hỏi với vẻ hơi khó hiểu, đối phương lại tin mình như vậy sao?
Được một thính giả cấp đại lão vô duyên vô cớ tin tưởng, Tô Bạch sẽ không ngu ngốc sinh ra sự cảm động sâu sắc gì đó, vừa vặn ngược lại, phần lớn vẫn là nghi ngờ hơn, bởi vì hắn thật sự không cảm thấy vị trong quan tài này trả cái giá lớn như vậy giúp mình chữa trị cho Cát Tường rồi yên tâm cho rằng mình sẽ tuân thủ lời hứa như vậy.
Cho dù là một thính giả cấp thấp cũng không đến mức khờ dại và ngây thơ như vậy chứ?