Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1230 - Chương 1230 Tình Bạn Chấm Dứt 2

Chương 1230

Tình Bạn Chấm Dứt 2


Lão Phương đã dùng hết sức lực xây dựng một chốn bồng lai cho mình, nhưng đối với Tô Bạch mà nói nơi có thể trốn được ánh mắt và sự tác động của một nam một nữ đó mới chính là chốn bồng lai của mình.


Suy nghĩ này có hơi kém cỏi cũng cơ hơi nản lòng, thậm chí có thể nói là có hơi không có triển vọng, nhưng Tô Bạch không muốn uống bát canh gà có công mài sắt có ngày nên kim đó, không có người nào có thể trải nghiệm được loại cảm giác đó của mình, vừa đối diện với áp lực của Phát Thanh vừa phải nâng cao thực lực của mình cùng với đối mặt với một nam một nữ đó càng ngày càng nhắm vào mình thường xuyên và rõ ràng hơn.


Mệt là điều chắc chắn.


Hắn dựa vào quan quách rồi ngồi xuống, Cát Tường và Như Ý cũng đi theo ra bên ngoài, nhưng hai con mèo đen đều không lại gần mà ngồi trên bậc thềm bên dưới ở hai bên trái phải một cách yên lặng.


Nếu như lúc này có người phụ trách ánh sáng ở đây chỉnh đèn và điều chỉnh góc độ chụp một bức ảnh, vậy bức ảnh ảnh chắc chắn có thể trở thành kinh điển trong số những tác phẩm không chính thống về sự chán nản.


Một thanh niên tóc tím ngồi dựa vào quan tài nghỉ ngơi với vẻ hơi nản chí, hai tay đặt lên đầu gối mình, mà bậc thềm dưới chân hắn có hai con mèo đen đang nằm phục ở nơi đó bất động.


Hình ảnh thật sự rất đẹp.


Vừa ngồi xuống đã tận mấy tiếng sau, trong lúc đó quan tài rất yên lặng, Tô Bạch cũng rất yên lặng mà hai con mèo đen đó cũng rất yên lặng như vậy.


Cho đến khi đột nhiên trong quan tài bốc lên một sợi khí đen, đây là thi khí, thi khí cực kỳ tinh thuần.


Tô Bạch cười, hắn nhớ hơn nửa năm trước khi mình bị nhốt ở nơi này, ngày nào vị trong quan tài đó cũng phóng ra một sợi thi khí này cho mình hấp thụ, lượng không lớn nhưng đủ để mình không đến mức vì sức lực khô cạn mà “chết đói.”


Bây giờ Tô Bạch đã là thính giả cao cấp, đói thì cũng không chết đói được, nhưng hắn vẫn chủ động hút một sợi thi khí này vào.


Hắn duỗi tay vỗ nhẹ vào quan quách, bảo: “Sao cứ cảm thấy thế này giống như trưởng bỗi phát kẹo cho vãn bối ăn nhỉ.”


“Cậu quả thật là vãn bối của tôi, cho dù giữa tôi và Tô Dư Hàng có quan hệ gì đi chăng nữa.” Vị trong quan tài đó mở miệng đáp.


“Hai người chúng ta đúng là hai tên thất bại, ở đây bao bọc nhau sưởi ấm.” Tô Bạch thở dài rồi đáp.


“Tôi là tên thất bại còn cậu thì không.” Vị trong quan tài đó đáp, ông ta nói chuyện vẫn luôn mang theo giọng điệu mờ ám như vậy, âm điệu cũng rất bằng phẳng cho nên từ một câu nói bạn rất khó phân biệt được rõ ràng là muốn an ủi bạn hay là muốn chế nhạo bạn: “Bây giờ cậu vẫn chưa đến thời điểm có thể tự mình lựa chọn.”


“Tôi có thể chọn tự sát.” Tô Bạch duỗi tay gõ vào đầu: “Tôi cảm thấy nếu như tôi tự sát thì suy tính của bọn họ cũng sẽ thất bại phải không?”


“Phát Thanh sẽ không chọn người không muốn sống vào.” Quan quách im lặng một lúc sau đó nói tiếp: “Huống chi cậu đã có con.”


Trong vô thức, vị trong quan tài đã nói ra một góc núi băng bí mật của một nam một nữ đó nhưng cũng đủ để khiến nội tâm của Tô Bạch chấn động.


Tôi có con sao?


Câu nói này đã trực tiếp kích thích Tô Bạch, lẽ nào sở dĩ một đôi cha mẹ hờ đó của mình bắt bé con đi là vì muốn bé con lặp lại con đường của mình?


Vừa nghĩ đến người trôi nổi trong bình thủy tinh đựng dung dịch nuôi cấy đó là bé con, sau đó bé con nhìn quyển tranh lấp đầy trí nhớ với vẻ mặt mơ hồ, là gân xanh trên hai cánh tay Tô Bạch lại hiện rõ ra theo bản năng.


“Nhưng con trai của tôi không phải là con ruột của tôi.” Tô Bạch cũng không muốn tin đây là sự thật.


“Ruột thịt hay không, không phải chỉ là sự khác biệt về trình tự DNA thôi sao, trên người cậu có dòng máu của đám người Tô Dư Hàng nhưng mẹ cậu thật sự đã mang thai cậu một ngày nào sao?” Sự tồn tại trong quan tài như đang bóc trần một cách rất dứt khoát: “Cho nên, cho dù là khi nào cũng đừng nản chí, đặc biệt là trước khi cậu tự mình cắn chết kẻ mà mình muốn cắn chết tuyệt đối đừng nản chí.”


Tô Bạch hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra nặng nề, sau đó nói: “Cảm ơn, bát canh gà này rất no đủ.”


“Tôi chỉ đứng từ góc độ của một người thất bại mà thôi, tôi hy vọng cậu có thể thành công, hơn nữa nếu như có thể nhìn thấy đứa con trai vẫn luôn bị mình coi thành vật thí nghiệm và người kế thừa ngày sau lại đi lấy mạng mình, kết cục của chuyện xưa này… tôi thích.” Vị trong quan tài này vừa nói vừa bật cười.


Tô Bạch nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên quan tài, đột nhiên bảo: “Vậy, thế này có phù hợp… phù hợp với tính cốt truyện mà Phát Thanh theo đuổi không?”


“Đến khi đó cậu sẽ biết.” Vị trong quan tài này đổi đề tài: “Cô gái đó không xuất hiện đúng không?”


“Ừm.”


“Đừng trách cô ta, sự lựa chọn của mỗi người khác nhau và quyết định làm ra hiển nhiên cũng khác, dù sao không phải mỗi một người đều giống như cậu, cho dù lưng đeo bao nhiêu khổ sở vẫn sống đơn thuần như vậy.”


“Sau đó thì sao?” Tô Bạch truy hỏi.


“Sau đó cái gì?”


“Theo như tiến độ bình thường, sau khi an ủi tâm hồn rồi lại kích thích tôi, tiếp sau đó có phải nên cho tôi chút lợi ích thực tế gì hay không? Ông biết Lệ Chi sẽ không ra tay cứu Cát Tường, đúng chứ?


Quay một vòng lớn chẳng qua cũng chỉ có hai loại khả năng, một là để Huyết Thi giúp ông hoàn thành một nửa tiết kiệm một chút sức lực cho ông, sau đó chính là sau khi Lệ Chi không giúp thì ông ra tay, thuận tiện ra điều kiện với tôi.”


Cát Tường và Như Ý đang nằm phục trên bậc thềm đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía quan tài và Tô Bạch ở trên bậc thềm.


Hai con mèo đều cảm giác được bầu không khí vốn thân thiện ở bên trên đột nhiên biến mất…


Chương 1230

Bình Luận (0)
Comment