Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1229 - Chương 1229 Tình Bạn Chấm Dứt 1

Chương 1229

Tình Bạn Chấm Dứt 1


Sức mê hoặc tới từ trong con sông vàng lại tản ra một lần nữa, xung quanh cũng như bị một tầng sương mù bao phủ lại khiến người không nhìn được rõ ràng cho lắm.


Mà lần này, Tô Bạch phát hiện ra tuy cơ thể của Cát Tường trong lòng mình lại bắt đầu run rẩy nhưng rõ ràng nó đang tự mình kiềm chế, ít nhất cũng không còn cực đoan như trước đó, ra sức giãy dụa thậm chí ngay cả đuôi cũng không tiếc kéo đứt như vậy nữa.


Ánh mắt của Tô Bạch bắt đầu do dự, thật ra trong lòng hắn cũng biết rõ nếu Lệ Chi đã không bằng lòng xuất hiện, vậy mình có tìm bia mộ đó hay không cũng không có gì khác biệt.


Cái này giống như khi bạn thiếu tiền tìm bạn bè trên wechat mượn tiền vậy, nếu như tin nhắn gửi qua mà người ta rất lâu không trả lời, vậy thật ra cũng không cần thiết phải tiếp tục gọi điện cho người ta hoặc là gửi video nhắc nhở nữa.


Vì có đôi lúc im lặng vốn đã chứng minh một loại thái độ.


Thế nhưng đối với Tô Bạch mà nói, lần này thần hồn của Cát Tường chưa hồi phục quả thật là một sự tiếc hận quá lớn, vị trong quan tài đã chỉ cho mình một con đường nhưng bây giờ con đường này lại xuất hiện trở ngại, chuyện này chẳng ai có thể oán trách được, cho dù là Lệ Chi thì thật ra cũng không có khả năng chỉ trích cô ta.


Sau đó Tô Bạch quyết định rời khỏi hoàng tuyền trước, hắn lo chỉ sợ Cát Tường cưỡng chế chống đỡ cũng không thể chống đỡ được trong thời gian dài, nên bắt đầu bơi về phía bờ sông.


Mà ngay khi hắn bước ra, người không mặt cầm đèn ở hai bên bờ sông đã biến mất không thấy nữa như thể bọn họ thật sự hoàn toàn chưa từng tồn tại. Nơi chứng đạo này có quá nhiều bí ẩn, đối với Tô Bạch của hiện tại mà nói trừ phi vị trong quan tài đó bằng lòng nói cho mình một vài chuyện, bằng không với sức mạnh của hắn bây giờ quả thực không thể nhìn thấu được lớp khăn che màu đen bao phủ ở nơi chứng đạo này.


Trở về bờ, Tô Bạch ngồi xuống, Cát Tường thì lại lắc rơi các hạt nước trên lông mình ở bên cạnh hắn, Như Ý còn đang nằm phục trên tế đàn nhìn bên dưới một cách yên lặng.


Khi thấy bạn mình trở về nó cũng không xúc động cho lắm, khi người bạn nhỏ tiếc nuối vì không thể hồi phục thì nó cũng không kích động bao nhiêu, hai con mèo này thật sự giống như hai người xa lạ.


Nhưng dựa theo tính cách của Cát Tường, cho dù hai con mèo này vẫn luôn sống trong nơi chứng đạo này thì phỏng chừng cũng sẽ không phát triển thành mối quan hệ hôm nay mày liếm liếm lông tao, ngày mai tao sẽ bắt rắn cho mày đó.


Đột nhiên, hắn cảm thấy cơ hơi chán nản cũng có hơi thất vọng.


Tô Bạch nhìn Cát Tường ở bên cạnh rồi duỗi tay xoa đầu nó, Cát Tường vẫn đảo trắng mắt tỏ vẻ phản cảm với Tô Bạch theo bản năng nhưng đã không còn phản kháng gì nữa.


Lệ Chi không xuất hiện, một nguyên nhân rất lớn có khả năng là cô ta không muốn dính dáng gì đến một nam một nữ đó nữa, có lẽ bởi vì độ cao khác nhau cho nên góc độ nhìn nhận sự việc cũng khác nhau, hơn nữa, thật ra trong lòng Tô Bạch cũng hiểu rõ một chuyện đó chính là tại sao Cát Tường trở về như vậy mà bé con thì lại không thấy đâu.


Tất cả có khả năng chính là để khiến mình dẫn Cát Tường về nơi chứng đạo.


Độ cao của Lệ Chi rất cao nhưng trước khi Trần Thắng tạo phản cũng chẳng qua chỉ là một người chân đất giúp địa chủ trồng trọt hơn nữa còn thích chém gió, cũng như thế, hiện tại độ cao Lệ Chi có cao đến đâu thì trước đây thật ra cô ta cũng giống như mình, đều là bị một nam một nữ đó chơi đùa như một con cờ trong tay.


Mọi người chẳng qua chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi, nói thật lần này Lệ Chi không ra tay cứu khiến Tô Bạch thật sự rất thất vọng, có khả năng nỗi băn khoăn của cô ta quá nhiều mà cũng có khả năng tính toán của cô ta quá lớn, nhưng Huyết Thi đã có thể thoải mái như vậy, Lệ Chi cô lại đột nhiên ẩn nấp với thái độ khác thường như thế thật sự khiến trong lòng Tô Bạch không dễ chịu cho lắm.


Cũng không phải hắn cố tình cảm thấy người khác nợ mình hay là nói nợ Cát Tường mà là vì nếu thật sự hoán đổi vị trí cho nhau, Tô Bạch tin chắc mình cũng sẽ giúp Cát Tường khôi phục mà không hề do dự chút nào.


Thấp thoáng, khi Tô Bạch vừa mới trở thành thính giả thì trận đấu giữa Lệ Chi và một đôi nam nữ đó thật ra đã bắt đầu rồi, mà mình ở bên này chỉ là một kết cấu nhỏ trong trận đấu của đôi bên hoặc có thể gọi là một mắt xích, nhưng có một vài chuyện, một vài suy nghĩ, một vài thứ, nghĩ quá nhiều và nghĩ quá phức tạp ngược lại sẽ không còn thú vị như vậy nữa.


Bây giờ trong mắt hắn, có khả năng Lệ Chi sắp trở thành một nam một nữ đó thứ hai, từ một vài chuyện mà cô ta kêu Hải thiếu gia làm có thể nhìn rõ được kế hoạch và thí nghiệm của cô ta.


Bạn hận một người và mình lại dần dần trở thành người mà mình hận. Cuộc sống như vậy, sinh mệnh như vậy có ý nghĩa gì sao?


Như Ý bước lại gần bên cạnh Cát Tường, và nhìn Cát Tường từ khoảng cách gần.


Tô Bạch nhìn một đôi mèo đen này dường như trông thấy mình và Lệ Chi, hai con mèo, một con cam lòng ở lại trong bóng tối ở nơi chứng đạo này mãi mãi, mà Cát Tường thì lại muốn ra ngoài nhìn thế giới đặc sắc ở bên ngoài, hai loại tâm thái này tương ứng với sự khác biệt giữa mình và Lệ Chi.


Hắn tùy tiện nhặt một hòn đá bên cạnh ném vào trong dòng sông vàng, sau đó thở dài một hơi quay người trực tiếp trở về tế đàn, tiếp đó lại đi xuống khỏi tế đàn trở về bên cạnh cỗ quan tài.


Cát Tường vẫn chưa khỏi hẳn nên Tô Bạch cũng không có suy nghĩ ra ngoài, đương nhiên ngay khi hắn ôm Cát Tường nhảy vào trong vòng xoáy màu đen rơi xuống nơi này một cách không hề do dự gì, thật ra hắn thật sự không cân nhắc quá nhiều về việc mình có thể ra ngoài hay không.


Chương 1229

Bình Luận (0)
Comment