Chương 1251
Suy Tính Của Phát Thanh 1
“Lộp cộp... Lộp cộp... Lộp cộp...”
Tiếng bước chân trong trẻo càng ngày càng gần.
Toàn bộ lông của Cát Tường đều dựng hết lên, chuẩn bị sẵn tư thế tấn công, trong ấn tượng của Tô Bạch đây vẫn là lần đầu tiên Cát Tường có bộ dáng này. Trước đây cho dù con mèo này gặp phải tình huống gì đều rất thong thả ung dung, đương nhiên, đó cũng là vì trước đây mình vẫn còn rất yếu, khi Cát Tường ở với mình cái gọi là tình huống gặp được đối với cấp bậc thực lực của nó mà nói, quả thật có hơi giống với các bạn nhỏ đánh nhau, đương nhiên nó sẽ không nổi lên hứng thú rồi.
Mà ngay khi thực lực của mình cũng sắp tiến vào cấp bậc (dựa theo sự phân chia thực lực của một ngày đó) thính giả cao cấp, thứ mà mình phải đối diện và tiếp xúc cũng nước lên thì thuyền lên.
Có lẽ chính vì sự gia tăng trình độ thực lực của mình, mình cũng bắt đầu từ từ duỗi tay đi xua tan lớp sương mù bao phủ trên người mình, tự nhiên cũng sẽ bắt đầu tiếp xúc với mấy thứ này.
Cát Tường rất khẩn trương cũng rất tức giận, nó không nói chuyện, nhưng lúc này hoàn toàn không cần thiết phải nói chuyện.
Hòa thượng và Gia Thố không thể nghe thấy tiếng bước chân trong nước mưa, vì thực lực của bọn họ chưa đạt đến cấp bậc đó, nhưng vẫn có thể cảm nhận được loại cảm giác có hơi không thoải mái đó.
Trong một ngày thực tế đó, Gia Thố và Thất Luật đều ngồi trong phòng khách uống trà, hai người chỉ cảm thấy có hơi bất an một chút, sau đó khi ý thức được đi qua phòng ngủ kiểm tra đã phát hiện ra bé con và Cát Tường đều không thấy nữa.
Tô Bạch đứng ở nơi này, đối diện với bên ngoài cửa sổ sát đất, ngoài kia là màn mưa tối tăm nhưng hắn lại như nhìn thấy một bóng người đang từng bước đi về nơi này.
Đối phương rất tự tin, thậm chí có thể nói là hoàn toàn coi thường toàn bộ người trong căn nhà này, vì đối phương không hết sức che giấu khí tức của mình, chỉ cần là người có cấp bậc đạt đến thính giả cao cấp đều có thể cảm giác được sự tiếp cận của cô ta rất rõ ràng.
Lần đó, khi ấy Thất Luật và Gia Thố đều không hề phát hiện ra đối phương đi vào, cũng không phải đối phương cố tình tránh né bọn họ, cái này giống như khi một người bình thường đầu óc cũng bình thường một chút đi đường đều sẽ không nói với con kiến trên đường: “Nhường chút, ta tới đây.”
“Rẹt!”
Một tia chớp xuất hiện, trong nháy mắt toàn bộ căn phòng bị chiếu sáng lòa, như thể có lệ quỷ đã tiến vào trong nhà, nhưng Tô Bạch vẫn không nhúc nhích, hắn có thể cảm giác được đối phương vẫn đang ở bên ngoài, thậm chí còn đang ở ngay bên ngoài căn nhà!
Hơn nữa đối phương đã dừng bước chân!
“Ầm!”
Một tiếng nổ truyền ra, tiếng ầm ầm sau tia chớp đó truyền tới, tốc độ truyền của ánh sáng nhanh hơn âm thanh rất nhiều, nhưng khí tức của người đó lại trong một tiếng sấm sét ấy bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Mới đầu, đối phương giống như một chậu nước đá, mà bây giờ đối phương lại giống như nước sôi ùng ục.
Tô Bạch không biết nguyên nhân gì đã tạo ra điều này, hình như đối phương gặp phải phiền phức, hoặc là bản thân đối phương đã xảy ra vấn đề gì đó, rồi hắn lại nhìn giờ, năm giờ đã sớm qua rồi, bây giờ đã gần tới sáu giờ.
Tô Bạch nhớ ngày đó hòa thượng nói thời gian bé con và Cát Tường bị bắt đi vào khoảng năm giờ rưỡi.
Bây giờ đã kéo dài!
Tại sao lại kéo dài!
Là vì tôi đang ở nhà sao?
Vô số loại khả năng đang quanh co trong đầu Tô Bạch, vì lúc này đối với hắn mà nói đều là giả hết. Hắn muốn ngăn đối phương bắt bé con đi, biết rõ ràng chuyện này không thể làm được nhưng lại không thể không làm, là muốn cố hết sức làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng nếu Phát Thanh cho mình sự trừng phạt này, vậy mình cũng không thể ngu ngốc chấp nhận trừng phạt mà không làm gì hết.
Cho dù có thể nhận thêm một vài thông tin ở nơi này, cũng đều là thu hoạch cực kỳ to lớn.
Vì một ngày này dường như có liên quan đến vài vị thính giả cấp đại lão, đồng thời còn liên quan đến ván cờ giữa đôi cha mẹ hờ đó mình và Lệ Chi.
Tuy rằng bản thân mình là quân cờ nhưng giống như vị ở nơi chứng đạo đó đã từng nói, Phát Thanh đã cho cậu cơ hội khiến bọn họ không thể trực tiếp giết chết cậu, cho dù trước đây cậu bị chà đạp thê thảm bao nhiêu đến cuối cùng bọn họ vẫn không thể giết cậu được, điều này có nghĩa cậu có đủ cơ hội có thể đợi đến khi mình mạnh mẽ đi giết ngược lại bọn họ.
Trạng thái căng cứng của Cát Tường từ từ thả lỏng, thế mưa bên ngoài dường như đã nhỏ hơn rất nhiều, Tô Bạch cũng cảm giác được khí tức của đối phương hiện giờ hình như đã dần dần suy tàn so với lúc sục sôi trước đó, dần dà bắt đầu không còn cảm giác được nữa.
Lúc này, đồng hồ treo tường trong phòng khách đã qua sáu giờ.
Trong phút chốc, Tô Bạch có hơi không thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vậy mà đối phương lại rời đi như vậy?
Vì mình đang ở trong phòng khách, vì mình đang ở nhà sao?
Hình như thật sự chỉ còn lại cách giải thích này là hợp lý.
Vì trận pháp trong ngôi nhà này cũng không hề thay đổi chút nào, Gia Thố và hòa thượng thật sự trong một ngày đó cũng ở trong nhà, Cát Tường và bé con cũng ở trong nhà, sự thay đổi duy nhất xuất hiện giữa một ngày đó và một ngày trong hiện thực nằm ở chỗ bản thân Tô Bạch cũng ở nhà.
Lúc này, hai nắm tay của hắn từ từ siết chặt, trong phút chốc ấy một cảm giác hổ thẹn to lớn bắt đầu tràn ngập trong trái tim hắn.
Đúng vậy, vốn dĩ một ngày này chỉ cần mình không tự cho là đúng ra ngoài đi dạo lung tung, mình cũng không nhàn rỗi vô vị đi tìm Dĩnh Oánh Nhi, mình không tự đắc cho ông Thẩm cơ hội tìm mình báo thù, chỉ cần mình ngoan ngoãn ở trong nhà thì bé con sẽ không mất tích!