Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1252 - Chương 1252 Suy Tính Của Phát Thanh 2

Chương 1252

Suy Tính Của Phát Thanh 2


Tô Bạch ngồi lên sô pha với vẻ chán nản cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nhỏ, tia chớp và sấm cũng càng lúc càng xa, một bản giao hưởng đột nhiên im bặt ngay vào lúc cao trào nhất.


Nhưng thứ để lại cho Tô Bạch chính là sự tự trách sâu sắc.


Thực tế đã chứng minh cứ hễ ngày đó một người làm cha như mình ở nhà với con trai thì con trai cũng sẽ không xảy ra chuyện.


Chết tiệt, khốn kiếp, Tô Bạch mắng chửi trong lòng.


Ngược lại hắn hy vọng lúc này Lệ Chi trực tiếp xuất hiện, sau đó ngay khi mình chặn trước mặt cô ta, cô ta sẽ đánh bay mình đi với ưu thế sức mạnh của mình một cách dễ như trở bàn tay, rồi giẫm lên mình, bắt bé con đi trong tiếng gào thét và rít gào của mình.


Vì đây là giả, Tô Bạch biết đây là giả, hắn chỉ cần một loại an ủi và trút giận về mặt cảm xúc mà thôi.


Nhưng nó lại là thật, nó lại đúng thật là thật.


Với sự toàn trí toàn năng của Phát Thanh, nó quả thật có thể phục chế lại toàn bộ tình huống của một ngày đó một cách hoàn hảo, cũng giống như [Buổi diễn của Truman] đó, từ nhỏ Truman đã sinh sống trong một môi trường được tạo dựng ra, nhưng xung quanh đó cũng chính là một thị trấn nhỏ mà thôi.


Còn Phát Thanh, nó hoàn toàn có thể nhẹ nhàng chế tạo ra một Thượng Hải giống y như đúc, thậm chí Trung Quốc, châu Á giống y như đúc... ngay cả khi... là toàn bộ địa cầu!


Đối với Phát Thanh mà nói, nó có thể phục chế ra toàn bộ mọi thứ Tô Bạch có thể tiếp xúc trong một ngày đó một cách hoàn hảo, hơn nữa toàn bộ những thứ này cũng đều là chuyện chân chính xảy ra trong một ngày đó, chi tiết đến mức một cơn gió nhẹ cũng sẽ không đổi sang hướng khác, và biến số duy nhất chính là Tô Bạch!


Một điểm quan trọng nhất chính là Phát Thanh không chỉ có thể mô phỏng, nhân bản vô tính toàn bộ mọi thứ trong một ngày đó, mà nó còn có thể trao cho người và sự vật ở nơi này khả năng tiếp tục vận hành trên quỹ đạo suy nghĩ vốn có. Những người này bao gồm cả Lệ Chi, hòa thượng, Gia Thố... thật ra bọn họ đều dựa theo tính toán của Phát Thanh đối với mình và xử lý số liệu bình thường, để cho ra được bất cứ hành động và quyết định nào mà bọn họ sẽ làm ra dưới sự quấy nhiễu của một biến số duy nhất như Tô Bạch.


Nói cách khác, trong một ngày giả này, cuối cùng Lệ Chi không ra tay bắt bé con đi chính là vì hôm nay Tô Bạch ở nhà!


Chính vì Tô Bạch đang ở đây cho nên Phát Thanh mới mô phỏng ra suy nghĩ và hành động của Lệ Chi, bởi vậy mới xuất hiện kết cục hoàn toàn khác hẳn này!


Đây là sự thật, là sự thật mà Phát Thanh thôi diễn ra, trong đó rất có khả năng còn có suy tính nhân quả , cho dù người nghiên cứu nhân quả có rơi vào trong sự tự đắc và kiêu ngạo thế nào, bọn họ cũng sẽ không cho rằng mình có tư cách so sánh với Phát Thanh.


Hai tay Tô Bạch xuyên vào trong tóc mình, hắn cúi đầu, cả người rơi chìm vào trong một loại hoảng hốt, tại sao lại như thế?


Tại sao lại như vậy?


Đều là vì mình sao?


Nguyên nhân ở mình sao?


Vốn dĩ chuyện này có thể thay đổi, mà lý do thay đổi chỉ vẻn vẹn là cần mình ngoan ngoãn ở trong nhà là được!


Hai cánh tay của Tô Bạch run lên, miệng cũng hé ra, ánh mắt có hơi rời rạc.


Trên thực tế, hắn đã xây dựng sẵn tâm lý Lệ Chi sẽ đánh bại mình và bắt cóc bé con đi ngay trước mặt mình một cách ung dung, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng một ngày này sẽ trình diễn lặp đi lặp lại.


Nhưng kết quả của ngày đầu tiên lại chẳng khác nào rắc một nắm muối lên nỗi đau vừa mới ép xuống của Tô Bạch, không, là rải Acid sulfuric mới đúng.


Con trai của mình, mình không bảo vệ cho tốt, đây chính là trách nhiệm của mình!


Anh luôn miệng nói yêu thương đứa trẻ, nói nó là mảnh đất riêng mềm mại cuối trong trong lòng anh, nhưng tại sao ngày đó anh lại ra ngoài, tại sao muốn đi cho ông Thẩm chết tiệt đó tìm được cơ hội báo thù anh, tại sao muốn đi tán tỉnh Dĩnh Oánh Nhi, tại sao anh không thể yên vị đợi ở nhà giống như hôm nay, ở bên con trai chơi xếp gỗ, xem phim hoạt hình như vậy!


Tại sao?


Tại sao?


Tại sao?


Hòa thượng và Gia Thố đưa mắt nhìn nhau, lúc này loại cảm xúc này của Tô Bạch khiến bọn họ có hơi không biết làm thế nào, mà Cát Tường cũng có hơi lo lắng.


“Ba ba... ba ba...” Bé con vốn ngồi trên thảm dùng tay chống lên sô pha, lảo đảo bước tới trước mặt Tô Bạch, chui đầu vào trong lòng hắn.


“Ba ba... ba ba....”


Tô Bạch ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt đáng yêu và non nớt trước mặt mình này, trong lúc nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.


Là cha đã dẫn con ra khỏi thế giới chuyện xưa.


Cha đã đồng ý sẽ bảo vệ con thật tốt, cũng đã từng nói với con nếu như cha chết trước, ít nhất cha cũng sẽ làm đến mức không hối tiếc về con.


Nhưng xin lỗi, là cha không làm hết trách nhiệm của một người cha.


Bé con được Tô Bạch ôm vào trong lòng, hắn ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua người Gia Thố, hòa thượng và Cát Tường một lượt.


Đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện.


Nếu như mình đoán không lầm vậy ngày mai mình nên làm thế nào đây?


Cho dù hôm nay bé con không bị bắt đi, nhưng ngày mai lại là một ngày mới, nếu như mình vẫn tiếp tục ở trong nhà, đối phương cũng sẽ giống như hôm nay, cô ta không tới, vậy ngày mai cũng sẽ trôi qua giống như ngày hôm nay thôi.


Nếu như mình không ở trong nhà, đối phương sẽ xuất hiện và bé con sẽ bị bắt đi mất.


Toàn bộ chuyện này dường như đang dần dần xoắn lại với nhau hình thành một nút chết!


Ý tứ chính là nếu như Tô Bạch muốn nhận được nhiều tin tức hơn vậy hắn chỉ có thể rời khỏi nơi này, nhưng mình nhất định phải ngồi nhìn bé con bị bắt đi trong một ngày này!


Ngày hôm nay của ngày mai, mình nên làm thế nào đây?


Chương 1252

Bình Luận (0)
Comment