Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1253 - Chương 1253 Đây Là Thiên Tính Của Anh Sao? 1

Chương 1253

Đây Là Thiên Tính Của Anh Sao? 1


“Tiểu Chi, tan làm đi mua thức ăn về đấy hả?”


Một bác gái ngồi ở cổng tiểu khu cười hỏi cô gái trẻ tuổi đang đi tới trước mặt một cách nhiệt tình.


“Vâng, dì Từ, hôm nay hai em trai của cháu sẽ ăn cơm ở chỗ cháu, cháu tan làm sớm một chút đi chợ mua ít đồ ăn.”


Cô gái trẻ tuổi ăn mặc rất bình thường, chỉ một chiếc váy liền màu trắng, không phải mua ở cửa hàng mà chắc hẳn là đặt may ở một tiệm may trong ngõ nhỏ, tuy rằng không có nhãn hiệu gì, kiểu dáng cũng có hơi quê mùa, nhưng mặc lên người cô gái này lại không hề trông tục khí một chút nào cả, ngược lại còn lộ ra một loại quyến rũ rõ ràng.


Cô gái xách đồ ăn đi, bác gái đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng của cô ta mà chép miệng, trông có vẻ rất thương tiếc.


“Cô gái xinh đẹp quá thôi.” Bác gái cảm thán.


“Không phải con trai bà đang độc thân sao, sao không giới thiệu cho nó đi?” Lúc này, ông bảo vệ mở miệng nói.


Trong tiểu khu, mọi người qua lại thường xuyên với nhau, đặc biệt là các hộ gia đình lớn tuổi thật ra đều quá quen nhau rồi, khi mọi người nhàn rỗi đều thích ngồi trong vườn hoa tiểu khu hoặc phòng bảo vệ nói chuyện thường ngày và buôn dưa lê.


“Ôi, ông Lưu, ông không nhìn thấy sao, cô gái này cái gì cũng tốt mà phải cái là cô nhi.”


“Là cô nhi không phải càng tốt hơn sao, không có nhà mẹ đẻ làm gánh nặng, con trai bà cưới con bé về nhà, người ta còn không chắc chắn một lòng một dạ coi bà như mẹ mà hầu hạ hay sao?” Ông bảo vệ rõ ràng vẫn có hơi không thể hiểu được.


“Đây không phải vấn đề, tôi ấy hả, cũng là một người văn minh tiến bộ đấy chứ, nhưng cô gái này tiền lương cả tháng đều cầm hết đi tiếp tế cho mấy đứa trẻ ở cô nhi viện trước kia, cô nhi viện đó đã đóng cửa rồi, trong nhà cô ta có một đứa, bình thường còn tiếp tế cho không biết bao nhiêu đứa nữa.


Nếu như lấy cô ta về nhà, đúng là cô ta không có nhà mẹ đẻ làm gánh nặng, sính lễ gì đó cũng có thể bớt, nhưng có khả năng sẽ dẫn theo một đống trẻ mồ côi tới ăn cơm, nhà nào dám lấy đây?” Bác gái vừa lắc đầu với vẻ tiếc hận vừa giải thích.


“Ôi, cô gái này lớn lên thật xinh đẹp, lòng dạ cũng rất tốt nữa chứ.” Ông Lưu nghe lời này cũng cảm thấy trong lòng không dễ chịu cho lắm.


“Còn không phải sao, nhưng sinh hoạt dù sao bấm ngón tay cũng toàn là củi gạo dầu muối, cô gái này có xinh đẹp bao nhiêu cũng không có người nào dám lấy.” Sau khi bác gái nói xong lại khoát tay.


“Chỉ mải nói chuyện phiếm với ông thôi, tôi còn phải về nhà nấu cơm đã, ông Lưu, ngày mai ông đổi ca ở nhà chơi một hôm đi, bớt cho mấy bạn đánh bài chúng tôi gom ba thiếu một, không đủ người.”


“Được rồi.” Ông Lưu trực tiếp đồng ý.


...


Trong phòng, Hải Mai Mai thoạt nhìn vẫn rất trẻ con đang ngồi trước bàn ăn làm bài tập về nhà, trong căn nhà vẫn còn hai bé trai nữa, một bé trai đang lau sàn, một đứa trẻ khác nhỏ hơn thì lại ngồi trên ghế xem tivi.


Tivi là tivi đen trắng, cắm dây cáp của chủ nhà thuê cũng có thể thu được mấy kênh.


Lệ Chi đẩy cửa vào, trước đặt đồ ăn vào trong nhà bếp nhỏ, sau đó đi ra ngoài nhéo mặt bé trai đang ngồi trên băng ghế xem tivi.


“Tiểu Quang, anh Hải của em đang làm bài tập, em giảm âm lượng tivi xuống một chút, ngoan, nghe lời.”


“Vâng.” Đứa trẻ tên là Tiểu Quang đó lập tức xuống khỏi băng ghế đi qua điều chỉnh âm lượng tivi xuống rất nhiều.


“Mai Mai, bài tập về nhà làm đến đâu rồi?” Lệ Chi đi đến bên cạnh Hải Mai Mai và hỏi.


“Chị, sắp rồi, chỉ còn vài câu toán nữa thôi ạ.” Lúc này vị trí dưới cằm của Hải Mai Mai đã mọc ra một nhúm lông tơ, bé trai ở tuổi này quả thật đã bắt đầu mọc râu rồi.


“Ừm,vậy chị đi nấu cơm trước.” Nói xong, Lệ Chi nói với bé trai đang lau dọn vệ sinh: “A Lượng, lau xong thì giúp chị rửa rau được không?”


“Không thành vấn đề nha chị.” A Lượng tuổi tác không lớn, cũng cùng tuổi với Hải Mai Mai nhưng lên lớp bảy đã bỏ học, bắt đầu làm người học nghề trong cửa hiệu cắt tóc, chẳng qua tiệm cắt tóc chuyển đi cho nên hai ngày này tạm thời không cần đi làm, đợi bên tiệm cắt tóc bận xong, ông chủ mới thông báo mình trở về đi làm lại.


Trong nhà bếp rất nhanh đã phát ra tiếng xào rau, đồng thời mùi thơm cũng bắt đầu truyền tới, tay nghề của Lệ Chi quả thật không tồi, đặc biệt là vì chăm sóc mấy em trai đang tuổi ăn tuổi lớn này, cho nên hương vị và dầu đều cố tình bỏ thêm một ít để bọn trẻ ăn vào cơm hơn.


Bài tập về nhà của Hải Mai Mai đã xong rất nhanh, nhà bếp quá nhỏ, chỉ A Lượng và Lệ Chi ở bên trong đã rất chật rồi nên cậu bé cũng không đi vào giúp đỡ nữa, mà đi ra ban công thu quần áo.


Quần áo của mình và quần áo của chị đều thu vào trong, xếp gọn gàng đống mắc áo lại, sau đó cậu bé bắt đầu gấp quần áo, trước là gấp quần áo của mình bỏ vào trong ngăn tủ, sau đó gấp của chị mình.


Ngay khi cậu bé sờ vào cái váy của chị, hai bàn tay hơi dừng lại một chút, nhìn cái váy trước mặt đột nhiên cậu bé có một loại thôi thúc muốn thử.


Mà lúc này Tiểu Quang vốn đang xem tivi bất chợt tiến vào, gọi Hải Mai Mai: “Anh Hải, em có đồ tặng anh này.”


Nói xong, Tiểu Thần Quang lấy một cây bút máy từ trong túi áo mình ra, sau khi cô nhi viện đóng cửa Thần Quang vì tuổi quá nhỏ cho nên ngược lại có gia đình nhận nuôi cậu bé, bởi vậy điều kiện sinh hoạt quả thật tốt hơn các cô nhi khác rất nhiều, hơn nữa người nhà đó cũng rất hiền lành, mỗi tháng Lệ Chi đều sẽ đến đón Tiểu Thần Quang qua đây ăn cơm và chơi một chút, cha mẹ nuôi cũng đồng ý.


“Tiểu Quang, cái này em để dùng đi, anh không cần đâu.”


Chương 1253

Bình Luận (0)
Comment