Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1260 - Chương 1260 Bàn Tay Phía Sau Màn 2

Chương 1260

Bàn Tay Phía Sau Màn 2


“Tôi nói toàn bộ sự việc lại với các anh một chút.” Tô Bạch dụi tắt đầu lọc, quay đầu lại nhìn bé con ở bên cạnh mình, không biết tại sao lần này trong lòng mình dâng lên không phải là loại ấm áp và che chở đó, mà là một loại phản cảm và bài xích sự vật giả dối.


Trước đây mình từng tin tưởng, cảm thấy có thể chống đỡ vòng luân hồi mấy chục lần hay hơn trăm lần, nhưng bây giờ mới là lần thứ mấy thôi? Vậy mà nội tâm mình đã xao động đến mức độ này rồi?


Sau khi Tô Bạch nói xong toàn bộ câu chuyện, hòa thượng và Gia Thố đưa mắt nhìn nhau, hòa thượng duỗi tay chỉ vào mình, sau đó nhéo mặt mình: “Ý của cậu bần tăng là giả?”


Nói xong, hòa thượng lại cười: “Thú vị, thú vị, một nhân bản vô tính sở hữu toàn bộ ký ức của bần tăng, cũng sở hữu thói quen và suy nghĩ của bần tăng ở độ tương đồng rất cao.”


Trong quá trình tự thuật, Tô Bạch để lộ ra khí tức linh hồn đã nửa bước thành thính giả cao cấp của mình, cũng vì vậy lúc này Gia Thố và hòa thượng quả thật đã tin, bọn họ cũng không hoảng loạn và khẩn tưởng, vừa vặn ngược lại, bọn họ tỏ ra cực kỳ tò mò và hứng thú đối với chuyện mình là giả này mà bắt đầu tự sờ mình.


Tô Bạch ngồi đối diện với bọn họ thì lại sa sầm mặt mũi.


“Cốc cốc cốc...”


Lúc này, cửa sắt bên ngoài đó truyền tới tiếng gõ cửa.


“Là chuyển phát nhanh gửi usb của ông Thẩm đi?” Hòa thượng hỏi.


Gia Thố hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau khi trở về trong tay đã cầm một bọc hàng vừa mới mở xong, lấy một chiếc usb từ bên trong ra.


Hòa thượng gật đầu, nhìn Tô Bạch và bảo: “Đại Bạch, cậu càng ngày càng nóng nảy rồi, đương nhiên, bần tăng không thể vì vậy mà chỉ trích cậu, vì đổi lại là bất cứ ai bị giam trong “lồng giam một ngày,” cho dù là bần tăng thì phỏng chừng cũng không tốt hơn cậu đến đâu, hơn nữa lực ý chí và lực phản kháng của cậu cũng được tính là một người tốt nhất trong số mấy người chúng ta.


Bây giờ việc bần tăng có thể làm cũng chỉ là đưa ra một phân tích đơn giản.”


Hòa thượng lấy một tờ giấy và bút ra: “Giống như phương trình bậc nhất hai ẩn trong câu hỏi toán học, chỉ ra điều kiện đã biết và đặt ra điều kiện chưa biết, so sánh với nhau, rất có khả năng có thể tính ra những thứ mà chúng ta muốn biết.


Dựa theo một ngày này thực tế để xét, điều kiện đưa ra là: Tôi + Gia Thố + Cát Tường + trận pháp căn nhà = bé con bị bắt đi.


Dựa theo một ngày đó trước nữa của cậu để xét, điều kiện đưa ra là : Tôi + Gia Thố + Cát Tường + trận pháp căn nhà +Tô Bạch = bé con không bị bắt đi.


Dựa theo một ngày lần trước của cậu để xét, điều kiện đặt ra là: Tô Bạch + Cát Tường = bé con bị bắt đi.”


Hòa thượng liệt ra ba điều kiện rất đơn giản, sau đó tiếp tục nói: “Nếu suy nghĩ theo chiều sâu sẽ có một khả năng, đó chính là giữa bần tăng và Gia Thố có một người là bàn tay đen sau màn, nếu như nghĩ đơn giản một chút, chỉ xét từ mối quan hệ ngoài mặt chữ đơn thuần, thật ra cũng rất rõ ràng rồi.”


Hòa thượng cầm bút vẽ một vòng tròn lên hai từ “tôi” và “Gia Thố” này trước, sau đó lại vẽ một vòng tròn lên trên “Tô Bạch”, “Cát Tường” và “trận pháp căn nhà.”


“Ngay khi bần tăng, Gia Thố và Tô Bạch cậu đang ở chung, bé con sẽ không bị bắt đi, điều này có thể chứng minh một người bất kỳ nào đó trong bần tăng và Gia Thố chính là bàn tay đen sau màn không muốn bị cậu phát hiện ra thân phận. Một loại khả năng khác chính là cậu, Cát Tường và căn nhà này là một điều kiện, ngay khi ba người các cậu ở chung, Lệ Chi không thể tới gần bắt đứa trẻ đi.


Mà để chứng thực hai khả năng này cái nào giả cái nào thật, thật ra rất đơn giản thôi, chỉ cần lại thêm một ngày nữa là được.


Đối với cậu mà nói cũng không khó, có điều, đây là một cuộc thi chạy với thời gian, vì bần tăng không biết rốt cuộc cậu có thể chống đỡ được mấy vòng luân hồi nữa.”


Hòa thượng nói xong uống một hớp nước rồi bảo: “Ngày mai, ồ, cũng chính là một ngày này lần sau, Tô Bạch cậu dẫn cả bần tăng và Gia Thố đi chung, lên con Santana cùng với bé con và cậu, mọi người cùng nhau ra sân bay xem đến khi đó Lệ Chi có xuất hiện hay không.


Nếu như Lệ Chi không xuất hiện, vậy là giữa bần tăng và Gia Thố có một người đã xảy ra vấn đề, một điểm này gần như có thể xác nhận.


Vậy, khi cậu tới lần sau có thể chọn đánh lén giết chết một người trong hai chúng tôi, sau đó lại giống như lần trước dẫn bé con và Cát Tường đi tới sân bay, xem Lệ Chi có xuất hiện hay không, đến khi đó có thể xác nhận trong bần tăng và Gia Thố, người nào mới là bàn tay đen sau màn. Thậm chí giết ai, thật ra cũng không sao cả, trước là loại bỏ một cái hố, biến hai cái chưa biết thành một cái chưa biết, rồi lại xem kết quả cụ thể và tiến hành suy đoán, có thể vừa nhìn là hiểu ngay.


Với thực lực của cậu hiện tại, lại thêm dưới tiền đề đánh lén, cho dù là giết bần tăng hay là Gia Thố chắc hẳn đều không khó.


Nhưng cậu đã tự sát rồi, sau này lại phải bắt đầu giết bần tăng và Gia Thố, chuyện này có khả năng sẽ khiến cậu rơi vào một loại tình cảnh cáu kỉnh và thiếu sự nhận biết, đây chính là một con dao hai lưỡi.


Đương nhiên, nếu như lần sau cậu dẫn bần tăng và Gia Thố cùng nhau ra sân bay giống như lần trước mà Lệ Chi lại vẫn xuất hiện như cũ, vậy thì đơn giản thôi, có thể chứng minh bần tăng và Gia Thố đều không có vấn đề, vậy điểm suy luận của vấn đề đã có thể trực tiếp đổi sang một mạch suy nghĩ khác, cho dù là thế nào thì thật ra khi ấy cách đáp án chân chính đã không còn xa nữa.”


Chương 1260

Bình Luận (0)
Comment