Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1264 - Chương 1264 Cô Ta Không Phải Lệ Chi Thật! 2

Chương 1264

Cô Ta Không Phải Lệ Chi Thật! 2


Lệ Chi đã xuất hiện, Tô Bạch duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên trán mình.


Lúc này, đột nhiên hòa thượng quay đầu qua, nhìn thấy Tô Bạch đứng phía sau mình chuẩn bị tự sát một cách rất tùy ý, có một vài lời dựa theo như tính cách trước đây của hòa thượng, anh ta sẽ không vội nói, vì hòa thượng rất biết làm người, biết lúc nào nên nói những lời gì, nhưng hòa thượng cũng không có cách, anh ta biết bây giờ mình có thân phận gì.


Hôm nay kết thúc và bắt đầu một hôm nay mới, vậy anh ta sẽ lại biến thành một “ngốc nghếch, trong sáng, ngọt ngào,” một vài lời bây giờ không nói sẽ không còn cơ hội nữa.


“Tô Bạch, bần tăng biết bây giờ cậu đã chịu rất nhiều khổ sở.” Hòa thượng mở miệng nói.


Tô Bạch sững sờ, không vội đánh vỡ linh hồn mình.


Mà lúc này, Lệ Chi đã đi qua, Cát Tường “kêu” một tiếng xông tới, mang theo một chút do dự nhưng rất nhanh Lệ Chi đã vung một ngón tay, Cát Tường bay ngược ra sau, máu thịt lẫn lộn, rớt mạnh xuống đất.


Mà bấy giờ, cho dù là Gia Thố hay là hòa thượng, bọn họ đều quay lưng với Lệ Chi đang đi về phía này, dường như hoàn toàn không coi Lệ Chi với khí thế to lớn này là chuyện to tát gì.


Sự thật đúng là như vậy, hai cao tăng đều biết bây giờ mình có thân phận gì, bọn họ không có loại suy nghĩ hoang tưởng tuổi dậy thì như oán trời trách đất vì mình là nhân bản vô tính, là đồ giả đó, sau đó bùng phát tiểu vũ trụ dự định lao tới hủy diệt bản thể để được thay thế đó.


Tô Bạch dừng động tác, nhìn hòa thượng.


“Nếu như cậu muốn từ bỏ, vậy đau khổ mà cậu đã chịu trước đó đều sẽ phí hoài hết.” Hòa thượng nói với vẻ ý vị sâu xa, sau đó anh ta bị bắn văng ra nhưng không hề bị thương, là trực tiếp bị gạt bay ra ngoài, mà bé con thì lại rơi khỏi tay hòa thượng được Gia Thố tiếp.


“Cho dù con đường có bao nhiêu, cuối cùng vẫn phải đi về bản thân cậu. “Gia Thố ôm bế con nói một câu này.


Sau đó Gia Thố cũng bị bắn bay đi, bé con rơi vào trong tay Lệ Chi.


Lệ Chi nhìn Tô Bạch, ánh mắt híp lại, vì cô ta phát hiện ra sự khác thường rất lớn.


Hai vị cao tăng không chống cự lại vì bọn họ biết ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, mình có chống cự hay không đều không quan trọng, hơn nữa Lệ Chi sẽ không giết thính giả, đây là điều có thể khẳng định.


Có điều, rõ ràng hai người đều bị đánh bay đi như đập ruồi một cách rất mất thể diện như vậy, nhưng trước khi bị đánh bay vẫn còn nghiêm túc gieo hạt giống tâm hồn cho Tô Bạch.


Tô Bạch nhìn Lệ Chi đứng trước mặt mình, Lệ Chi cũng nhìn hắn.


Sau đó Tô Bạch vẫn phát lực ở lòng bàn tay, tự mình tiêu tán linh hồn.


Ngay khi tự sát càng ngày càng bắt đầu trở thành một loại thói quen, ngay khi từ bỏ bản thân mình càng ngàng càng trở thành một loại bản năng, thật ra trong lòng Tô Bạch biết rõ đây mới là khổ hình và tra tấn chân chính.


Mỗi một lần tự sát, mỗi một lần chán ghét, thật ra đều giống như một loại thuốc phiện sẽ khiến bạn càng lún càng sâu.


Nhưng Tô Bạch vẫn chọn tự sát.


“Chào.” Trong nhà vệ sinh, hòa thượng vừa rửa mặt vừa chào hỏi Tô Bạch.


“Hòa thượng, gọi Gia Thố cùng qua đây đi.” Tô Bạch lời ít mà ý nhiều.


Ngay khi hòa thượng và Gia Thố vào phòng khách, phát hiện ra Tô Bạch đang ngồi bên bàn trà, trên bàn trà đặt một quyển sổ, trên đó viết thật ra chính là phương trình mà hòa thượng đã viết vào hôm nay của lần trước.


Chỉ là bây giờ hòa thượng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.


Tô Bạch kiên nhẫn nói lại đầu đuôi ngọn ngành sự việc một lần, cuối cùng hắn giống như hòa thượng của ngày hôm nay lần trước, cầm bút chấm mạnh vào vị trí ba vòng tròn “Tô Bạch, Cát Tường, trận pháp căn nhà” này.


“Tôi, Cát Tường và trận pháp căn nhà, ngay khi ba điều kiện này thành lập, Lệ Chi sẽ không tới bắt bé con đi.” Tô Bạch nói.


Mà lúc này, giống như sao chép lại toàn bộ hôm qua, hòa thượng và Gia Thố trước tiên cảm thấy hứng thú về thân phận của mình, bọn họ lại bắt đầu tự sờ mình…


Tô Bạch kiên nhẫn đợi hai người này tự sờ mó xong, giữa chừng còn đi nhận chuyển phát nhanh sau đó ném ở thềm cửa.


Đợi khi hắn trở về, hắn nhìn thấy hòa thượng và Gia Thố đã rơi vào trong suy tư.


“Đại Bạch, tôi của hôm qua lần trước không nói nếu như loại khả năng thứ hai thành lập có ý nghĩa gì sao?” Hòa thượng hỏi.


Tô Bạch lắc đầu.


Hòa thượng cười khổ một tiếng, thở dài: “Cậu chắc hẳn nên kêu tôi của hôm nay lần trước nghĩ cho xong chuyện này, như vậy còn có thể bớt việc một chút.


Tô Bạch im lặng không lên tiếng mà đợi suy nghĩ của hòa thượng, phương trình này là hòa thượng viết ra, vậy chỉ cần cho anh ta thời gian, anh ta có thể nghĩ thông và có được đáp án.


Mà Gia Thố thì lại quan sát Tô Bạch với vẻ rất hứng thú, hơn nữa còn nói: “Đại Bạch, hôm nay cậu cảm thấy thế nào?”


Tô Bạch hít một hơi thật sâu, áp chế sự mất kiên nhẫn trào lên trong lòng mình, đáp: “Không thấy gì cả.”


“Ồ.” Gia Thố gật đầu: “Chỉ cảm thấy cậu thật sự không giống bản thân cậu, không chỉ đơn giản là sự thay đổi về mặt thực lực đâu.”


Tô Bạch không tiếp tục đáp lời nữa, dường như hắn không muốn bàn luận chuyện này với Gia Thố.


Bé con còn đang ngủ trong phòng ngủ, lần này Tô Bạch không mang nó ra ngoài nữa.


Cuối cùng hòa thượng bưng cốc trà lên uống một hớp to, bàn tay vỗ lên bàn trà.


“Phù… bần tăng hiểu rồi, một khi kết quả của điều kiện thứ hai thành lập, khả năng lớn nhất cũng là trực quan nhất chỉ có một, đó là Lệ Chi này, cô ta không phải Lệ Chi chân chính!”


Chương 1264

Bình Luận (0)
Comment