Chương 1274
Hận! 2
Hai người đàn ông đang đánh nhau kia, bọn họ kiên trì tranh luận về một thứ chắc hẳn hoàn toàn trái ngược với góc độ và lập trường của mình.
Nhưng một người bị chị gái của mình dày vò, một người bị thế giới chuyện xưa trừng phạt của phát thanh hành hạ, vào lúc này phòng tuyến nội tâm của hai người vốn đã lung lay sắp đổ, mà một tiếng “giết rồi” đó của Hải Mai Mai trước đó lại càng đồng thời châm nổ phòng tuyến tâm lý của đôi bên.
Gia Thố thở dài một tiếng, lắc đầu: “Rõ ràng Hải Mai Mai có sức mạnh giết chết Tô Bạch, ít nhất là xét từ tình hình trước mắt là như thế, nhưng cậu ta không làm như vậy. Thật ra cậu ta chắc hẳn cũng biết rõ nếu nơi này đã không phải thế giới hiện thực vậy cậu ta hoàn toàn có thể mặc kệ sự trừng phạt của phát thanh mà trực tiếp ra tay giết người.”
“Vì Hải Mai Mai không muốn để Tô Bạch đi tìm cái chết với tâm thái thả lòng sau khi biết bé con đã chết, cậu ta cảm thấy hời cho Tô Bạch quá, cậu ta thấy Tô Bạch vui vẻ như thế là cậu ta không vui. Cho nên mục đích của cậu ta thật ra không phải giết chết Tô Bạch mà là muốn Tô Bạch cho rằng bé con vẫn chưa chết để đạt đến mục đích khiến Tô Bạch đau lòng, ít nhất là mang theo cảm xúc đau lòng đi chết.” Hòa thượng mở miệng đáp.
“Thật phức tạp cũng thật ấu trĩ.”
“Thật ra chúng ta chỉ là người đứng xem mà thôi, vì chúng ta rất khó thật sự hiểu được và đồng cảm được với trải nghiệm và đau khổ của bất cứ một ai trong hai người này.” Hòa thượng phân tích.
“Chết rồi… chết rồi… đã chết rồi…”
“Không có… trước đó tôi lừa cậu… nó chưa chết… chưa chết!”
Hai người lúc thì cậu ở trên lúc thì tôi ở trên, đôi bên đánh hai gần như biến thành hai huyết nhân, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của Hải Mai Mai đang không ngừng suy yếu đi, loại tốc độ suy yếu này giống như nhảy xuống sông khiến người cảm thấy rất khó tin.
“Sức mạnh của cậu ta quả thật không tới từ cậu ta, hơn nữa còn có hiệu quả thực tế.” Hòa thượng suy đoán: “Nếu cậu ta còn không ra tay giết Tô Bạch, đến cuối cùng rất có khả năng sẽ bị Tô Bạch bắt giữ lại người sống.”
Hòa thượng ngẩng đầu nhìn sắc trời, bây giờ mới là buổi chiều, dựa theo cách nói của Tô Bạch thì hắn sẽ mở một ngày mới vào lúc không giờ đêm, đến cuối cùng nếu Tô Bạch thật sự bắt sống Hải Mai Mai vậy ít nhất vẫn có đủ thời gian để thẩm vấn, có lẽ là sưu hồn!
“Nhưng anh có phát hiện ra không, khi Hải Mai Mai nói chuyện giọng đàn ông đã bắt đầu chiếm giữ phần lớn rồi.” Gia Thố nhắc nhở.
“Điều đó có nghĩa cậu ta sắp tự mình thức tỉnh.” hòa thượng không cảm thấy có gì ghê gớm hết, ngược lại vì vậy mà nhẹ nhõm hơn không ít: “Nếu như ý thức của bản thân cậu ta thức tỉnh hiển nhiên sẽ thoát khỏi trạng thái bị Lệ Chi khống chế, cũng sẽ không có khả năng sở hữu sức mạnh cộng thêm tới từ Lệ Chi nữa.
Đến khi đó chính là một người có thâm niên bình thường đối diện với nửa bước vào thính giả cao cấp.”
Quả thật, trong tiếng gào thét của Hải Mai Mai phần giọng nam đang bắt đầu chiếm đại đa số, Tô Bạch cũng chú ý đến một điểm này nhưng hắn không nhàn rỗi để suy nghĩ, vì bây giờ hắn thật sự rất điên tiết, điên cuồng hy vọng xác nhận bé con đã bị giết chết, như vậy Tô Bạch hắn mới có thể thoát khỏi sự tra tấn ở nơi này.
Thật ra, trước đây từng có rất nhiều chi tiết có thể cho thấy Hải Mai Mai đã thử thoát khỏi sự khống chế tới từ Lệ Chi, trong sự kiện xe lửa trở về lần đó, Hải Mai Mai cũng nảy ra suy nghĩ nếu như Lệ Chi chết thì mình sẽ sớm nhận được di vật một chút, đây có lẽ cũng là từ khía cạnh chứng minh được tại sao đến cuối cùng, khi Hải Mai Mai mượn dùng sức mạnh của Lệ Chi lại trở nên cực đoan và bất thường, vì trong nội tâm của chính anh ta còn tồn tại bản thân mình nên hiển nhiên sẽ có mâu thuẫn.
Gào thét, gầm gừ, chửi bậy, còn đang tiếp tục, nhưng đột nhiên, Hải Mai Mai giống như ý thức được gì đó, anh ta dừng động tác của mình, nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, mỉm cười và nói: “Tôi sẽ không tin cậu nữa, cho dù thế nào tôi cũng phải giết cậu trước.”
Rõ ràng Hải Mai Mai cũng cảm giác được sức mạnh của mình đang không ngừng suy yếu đi.
“Được rồi, giết tôi đi.” Cho dù trên mặt Tô Bạch đầy vết máu vẫn vừa cười vừa nhìn Hải Mai Mai ở trước mặt như cũ: “Đây là lồng giam của tôi, chính là thế giới chuyện xưa của tôi, mà cậu chỉ là một nhân vật phụ, một nhân bản vô tính, một ngày này đang tuần hoàn, mỗi ngày tôi đều sẽ nói với cậu đây là thế giới giả, khiến cậu mỗi ngày đều phát điên, khiến cậu mỗi ngày đều đau khổ, khiến cậu phải cùng tôi… ngồi tù!”
Hải Mai Mai sững sờ, anh ta bắt đầu do dự, trong lúc nhất thời anh ta không biết mình nên chọn lựa thế nào.
Nhưng rất nhanh, Hải Mai Mai đã cảm thấy cơ thể mình bắt đầu tê dại, cả người trực tiếp ngã xuống bờ ruộng bên cạnh, một chiếc mặt nạ phụ nữ rớt xuống khỏi mặt anh ta, lộ ra gương mặt trắng bệch và sợ hãi của Hải Mai Mai.
Tô Bạch lau vết máu trên mặt, một tay nhặt chiếc mặt nạ lên, một tay khác kéo Hải Mai Mai dậy, cũng không nhìn hòa thượng và Gia Thố ở phía xa mà đi thẳng về phía cửa sắt nhà lão Phương.
“Thật ra, uy hiếp của Tô Bạch hoàn toàn không thành lập, vì mỗi một ngày ở nơi này đối với bất cứ một ai ngoại trừ Tô Bạch mà nói, đều là cơ thể và ký ức lặp lại, Hải Mai Mai hoàn toàn không cần để ý đến điều này.” Gia Thố nói.
“Phật Gia, suy nghĩ này của cậu không thành lập. Diêm Vương gia có một cách trừng phạt tội nhân, đó chính là phạt anh ở các kiếp sau rơi vào con đường súc sinh, tuy rằng đều là qua cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà, cho dù làm heo làm chó làm lừa dù sao cũng không có ký ức của trước đây.
Nhưng cậu nghĩ mà xem, người thật sự hoàn toàn không để ý và nhìn thoáng được mấy người?”