Chương 1273
Hận! 1
“Giết rồi!”
Ngay khi Hải Mai Mai mang theo vẻ mặt ngây thơ nói ra hai chữ này với Tô Bạch, hòa thượng và Gia Thố ở một bên xem náo nhiệt đều sững sờ, bọn họ hoàn toàn không ngờ lại hỏi ra được kết quả này.
Hòa thượng và Gia Thố thông qua lời giải thích của Tô Bạch đã biết tiến trình của toàn bộ sự việc và những chuyện xảy ra sau đó, cho nên bọn họ coi mình thành một phân thân của bản thể, cũng vì vậy, bọn họ cũng rất nhìn thoáng thân phận nhân bản vô tính của mình, đồng thời thay thế cảm xúc của bản thể vào.
Bé con ở với bọn họ cũng được thời gian rất dài, mọi người đều thích đứa trẻ này, bước ra từ trong thế giới chuyện xưa rồi lại chơi đùa với đứa nhỏ quả thật là một loại thả lỏng và chữa lành cả thể xác lẫn tinh thần.
Bọn họ cho rằng Tô Bạch có cơ hội có thể hỏi ra được tung tích của bé con từ trong miệng Hải Mai Mai vì đủ loại dấu vết khác nhau đều chứng minh lúc đầu Hải Mai Mai đã bắt bé con đi, chắc hẳn là bị giấu ở một nơi nào đó thôi.
Nhưng bây giờ chính miệng Hải Mai Mai lại nói ra hai chữ “giết rồi” này, tương đương với phá vỡ toàn bộ hy vọng và ảo tưởng.
Tô Bạch trừng to mắt nhìn Hải Mai Mai.
Đồng thời Hải Mai Mai cũng trừng to mắt nhìn Tô Bạch với vẻ mặt vô tội.
Lúc này hai người đều bất động nhìn đối phương.
Với thực lực của Hải Mai Mai hiện tại mà nói, anh ta có thể dễ dàng đập chết Tô Bạch, nhưng anh ta không làm như vậy vì anh ta biết đây không phải thế giới hiện thực, biết mình là đồ giả, cũng vì thế cho dù bây giờ anh ta có thể giết chết Tô Bạch mà không cần kiêng dè cái thứ gọi là trừng phạt sau khi giết chết thính giả, nhưng thật ra cũng không có ý nghĩa gì cả.
Huống chi, hiện tại Hải Mai Mai đã rơi vào một loại điên dại tự phủ nhận mình, nói một cách đơn giản thì chính là điên rồi.
Mà Tô Bạch, ngay khi nghe thấy hai chữ dứt khoát lưu loát “giết rồi” này, trên mặt lộ ra là vẻ khiếp sợ, nhưng ngoại trừ khiếp sợ ra cũng không thể nhìn ra được vẻ đau lòng hay thương xót gì.
Ngay sau đó, hắn lại mang theo vẻ mừng rỡ đáp lại hai chữ: “Thật sao?”
Lần này là Hải Mai Mai sững sờ, bây giờ đầu anh ta giống như một đống tương hồ, nhưng những cảm xúc cơ bản nhất vẫn có, anh ta cảm thấy người trước mắt mình đây không nên vui sướng, hắn không có lý để vui sướng mới phải.
Nhưng hắn quả thật đang vui sướng, hơn nữa không phải là loại dáng vẻ cố tình trông như thế, càng không phải là điên cuồng giận quá mà bật cười.
“Ha ha ha ha…” Tô Bạch cười thật to.
“Nó chết rồi, nó thật sự đã chết rồi, chết rồi, chết rồi, chết rồi chính là giải thoát, tôi cũng được giải thoát, giải thoát rồi!”
Nếu như bây giờ bé con ở thế giới hiện thực đã chết vậy điều này có nghĩa đau khổ và kiên trì trong một ngày này thật ra đều không cần thiết nữa, cũng có nghĩa ngọn núi lớn đè lên đầu Tô Bạch đã bị chuyển đi.
Không cần phải nghĩ ngợi nữa, không cần rối rắm nữa, cũng không cần do dự nữa.
Mình có thể dứt khoát vứt bỏ tất cả, đến khi đó cho dù vẫn không có cách nào rời khỏi “lồng giam một ngày” này, nhưng mình cũng có thể không vướng mắc không lo nghĩ nữa,
Tiếng cười của Tô Bạch giống như những nhát búa đập thật mạnh lên suy nghĩ của Hải Mai Mai, theo bản năng anh ta có hơi hoang mang, anh ta nhìn hai tay mình với vẻ rất mê mang, sau đó hét lớn với Tô Bạch: “Tôi lừa cậu, nó chưa chết, chưa chết, thật sự chưa chết!”
Tô Bạch nghe được câu này lại im lặng một lúc, nhưng ngay lập tức hét lại với Hải Mai Mai: “Không, đây mới là cậu lừa tôi, nó chết rồi, nó đã chết, nó thật sự đã chết rồi!”
“Nó chưa chết, chưa chết, là chưa chết! Vừa rồi tôi lừa cậu, nó chưa chết, ha ha ha, nó chưa chết!” Hải Mai Mai chỉ vào Tô Bạch vừa cười vừa chửi.
“Cút mẹ mày đi!”
Trong hai tay Tô Bạch xuất hiện Địa ngục hỏa shotgun, liên tục bóp cò súng vào Hải Mai Mai.
Ngày đó Địa ngục hỏa shotgun đã chủ động dung hợp vào trong cơ thể Tô Bạch và hóa thành năng lượng thăng cấp khi Tô Bạch tiến vào thính giả cao cấp, nhưng vào một ngày này, Địa ngục hỏa shotgun vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Toàn bộ viên đạn màu vàng bắn ra đều bắn hết lên người Hải Mai Mai, Hải Mai Mai lảo đảo lùi lại vài bước, trên người xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, nhưng sau đó, cơ thể anh ta bắt đầu tan rã hóa thành bướm bay đầy trời, sau đó, bướm ngưng tụ ở một hướng khác ra Hải Mai Mai mới, hơn nữa còn thuận thế xuất hiện trước mặt Tô Bạch, hai tay của anh ta đặt lên vai Tô Bạch.
“Ầm!”
Cả người Tô Bạch bị đánh bay ngược ra sau, đập lên bức tường nhà lão Phương, bức tường bị đập hơi lõm vào một chút, từ đây có thể thấy sức mạnh từ một đòn tấn công này rất mạnh!
Tô Bạch còn chưa đứng dậy thì Hải Mai Mai đã xuất hiện trước mặt hắn, anh ta không vội tiếp tục tấn công Tô Bạch mà hét với hắn: “Nó chưa chết, chưa chết!”
Biểu cảm trên gương mặt của Tô Bạch vì tức giận mà vặn vẹo hẳn đi, cơ thể bật dậy, ôm Hải Mai Mai lao về phía sau.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Hai người đàn ông ôm nhau giống như máy xúc đất liên tục đâm thủng ba căn nhà sau đó lại lăn hơn trăm mét trên đồng ruộng, nếu như người nào không biết nhìn thấy một màn này phỏng chừng có khả năng sẽ cho rằng là dấu vết UFO của người ngoài hành tinh đáp xuống tạo thành.
Nắm đấm của Tô Bạch thụi mạnh vào mặt Hải Mai Mai, từng quyền đánh vào da thịt, loại âm thanh trầm thấp đó không ngừng vang lên.
“Nó chết rồi, nó chết rồi, nó đã chết rồi!” Tô Bạch vừa đánh vừa hô.
Móng tay ở hai bàn tay của Hải Mai Mai không ngừng đâm vào cơ thể của Tô Bạch, kéo rách từng tấc da thịt, sau đó cũng hét lên chói tai với hắn.
“Chưa chết, chưa chết, chưa chết!”
Không biết tại sao, Gia Thố ở cách đó không xa nhìn thấy một màn này đột nhiên trong đáy lòng lại dâng lên một loại cảm giác buồn bã.