Chương 1272
Giết Rồi! 2
Đột nhiên Hải Mai Mai kêu lên một tiếng kỳ quái, cả người lùi lại vài bước, trên mặt anh ta xuất hiện một hư ảnh, vốn dĩ anh ta mang bộ dáng của Lệ Chi nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện một gương mặt đàn ông, là mặt của chính Hải Mai Mai.
Mặt nạ là Lệ Chi để lại, bên trong hàm chứa sức mạnh và ý chí của Lệ Chi, mà Hải Mai Mai lại chính là vật chứa được cô ta chuẩn bị sẵn cho mình từ rất lâu trước đây.
Chế nhạo và kỳ thị, là một loại bản năng của đại đa số người bình thường, cho dù không ít người có thể dựa vào thái độ đúng mực tốt đẹp để tiến hành khắc chế bản thân và cải thiện, nhưng không thể không nói, dường như con người có một loại thiên tính như vậy và được quyết định bởi tính chất xây dựng xã hội.
Khi anh nghèo, anh nhìn thấy người nghèo hơn anh, anh sẽ cảm thấy được an ủi.
Khi anh sinh bệnh, anh nhìn thấy một người bệnh nặng nguy hiểm, anh cũng sẽ cảm thấy mình may mắn.
Đây là một loại an ủi tới từ tâm lý bản thân, cũng là một cách tự mình giải phóng và giảm áp lực.
Mà bây giờ, Tô Bạch nhìn thấy Hải Mai Mai như điên như dại kêu gào không ngừng, đột nhiên hắn lại cảm thấy cơn nóng nảy trên người mình hình như đã vì vậy mà giảm bớt đi rất nhiều.
Đây là một chuyện rất vô lý cũng rất châm chọc, nhưng sự thật chính là như thế, Hải Mai Mai không ngừng gào thét điên cuồng và la hét chói tai pha tạp giữa giọng nam và giọng nữ, nhưng thứ trút ra dường như lại chính là cảm xúc tiêu cực trong lòng Tô Bạch.
Đột nhiên, lực giam cầm ngưng tụ trên người Tô Bạch biến mất, hắn lấy lại quyền khống chế cơ thể của mình.
Mà lúc này, hòa thượng và Gia Thố cũng bước ra khỏi cửa sắt đi ra bên ngoài, bọn họ kiên quyết muốn tới vây xem.
Cho dù trước mắt là núi đao biển lửa thì hai vị tăng nhân vẫn có thể thảnh thơi vây xem, dù sao bọn họ đã biết bản thân mình là nhân bản vô tính cũng không hề cảm thấy nhân bản vô tính có gì có thể đau buồn, cộng thêm trong nhà chỉ cần có Giải Bẩm và Cát Tường là được, hai người bọn họ có ở hay không cũng không hề gì, cho dù ra ngoài vây xem không may chết ở đó cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
“Nếu nơi này là thế giới chuyện xưa, vậy ý nghĩa tồn tại của tôi là gì?” Hải Mai Mai ôm đầu mình, nửa câu trước là giọng nam, nửa câu sau lại là giọng nữ.
“Tôi từ bỏ nhiều như vậy, chôn vui nhiều như vậy, tôi cam tâm trở thành cái bóng của chị, nhưng bây giờ lại đến mức rơi vào trong thế giới chuyện xưa.”
Móng tay của Hải Mai Mai rất dài, cũng rất trong suốt lóng lánh, vì anh ta là một người rất quý trọng móng tay của mình, trước đây khi Tô Bạch và Hải Mai Mai gặp nhau, lúc đó mười thì cũng đến tám chín lần anh ta đang cầm giũa móng tay sửa móng tay của mình, nhưng bây giờ, móng tay được bảo vệ rất tốt đó lại đang đâm vào trong đầu anh ta.
“Nơi này là giả, vậy tôi là gì?”
Hải Mai Mai điên điên khùng khùng thì thầm, gió mạnh xung quanh lại nối tiếp từng cơn quét qua, mấy căn nhà quanh đó đổ sập vài cái, đương nhiên nhà lão Phương có trận pháp bảo vệ nên vẫn vô sự.
“Cậu ta tẩu hỏa nhập ma rồi.” Gia Thố mở miệng nói.
“Tô Bạch là tù nhân trong lồng giam một ngày.” Hòa thượng hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Vậy cậu ta chính là ngục tốt trong lồng giam một ngày này, thật ra đều là người ngồi tù cả thôi.”
Hải Mai Mai không ngừng tự hỏi rồi tự phủ định, máu tươi bắt đầu chảy ra trên người.
“Thiên lý bình thường, đại đạo tồn cương.” Hòa thượng thở dài: “Hồn bám vào người thích tìm loại người nào nhất, cậu có biết không?”
“Người vận thế thấp, và người âm dương mất cân bằng.” Gia Thố đáp.
“Cho nên cậu có thể tưởng tượng ra được không” Trên mặt hòa thượng lô ra một vẻ khó tin: “Rất có khả năng Hải Mai Mai chính là con rối mà Lệ Chi đã đặt làm riêng cho mình từ rất lâu trước đây rồi.
Cô ta biết cô ta sắp phải rời đi nhưng cô ta lại không cam lòng rời đi, cho nên Hải Mai Mai chính là cô ta đang hành tẩu trong thế giới hiện thực.”
Gia Thố lắc đầu: “Nếu đến chuyện này cũng có thể, vậy sự tính toán và tâm cơ này quả thật quá đáng sợ rồi.”
Hòa thượng duỗi tay chỉ vào Tô Bạch: “Vẫn kém một chút so với cha mẹ cậu ấy. Cậu ta là đàn ông lại cảm thấy mình là phụ nữ, cậu ta là Hải Mai Mai mà lại cảm thấy mình là Lệ Chi, cậu ta là một thính giả nhận lệnh của phát thanh, lại bằng lòng trở thành cái bóng của Lệ Chi.
Cậu ta có thể là rất nhiều người nhưng cậu ta không thể độc lập là chính mình, vì cậu ta rất khó tìm được thứ gì thuộc về mình ở trên người mình, nếu như nơi này là thế giới hiện thực vậy cậu ta sẽ hoàn toàn dựa theo thân phận của cái bóng Lệ Chi đi làm việc, cậu ta cũng đã quen với việc trở thành một cái bóng, điều này đối với cậu ta mà nói hình như chính là ý nghĩ sinh mệnh của cậu ta, nhưng cậu ta lại cứ cố tình nhận ra nơi này không phải thế giới hiện thực.
Đối với Tô Bạch mà nói, lồng giam một ngày là một địa ngục nhàm chán, còn đối với Hải Mai Mai mà nói cảnh tượng này khiến cậu ta hoàn toàn mất đi ý nghĩa tồn tại của mình.”
Lúc này, Tô Bạch chậm rãi bước lại gần Hải Mai Mai, những trận gió thổi vút qua bên cạnh hắn nhưng Tô Bạch vẫn tiếp tục tiến lên.
“Nói cho tôi biết, Lệ Chi kêu cậu đưa con trai tôi đến nơi nào?” Khi Tô Bạch hỏi những lời này là đang áp chế sự mất kiên nhẫn đang gào thét trong lòng mình.
Nhưng đúng lúc này, Hải Mai Mai nghe thấy câu nói này đột nhiên không gào thét nữa, cũng không phát điên, mà từ từ ngẩng đầu lên như vậy, dùng một loại ánh mắt rất tan rã cũng rất vô tội nhìn Tô Bạch, và đáp: “Giết rồi.”