Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1271 - Chương 1271 Giết Rồi! 1

Chương 1271

Giết Rồi! 1


Khi gần đến trưa, Giải Bẩm mới tới nhà Tô Bạch, là hòa thượng mở cửa, mới đầu Giải Bẩm còn nửa nói đùa nửa thật với hòa thượng nói bây giờ Tô Bạch càng ngày càng phách lối, nhưng đợi khi anh ta đi vào phòng khách nhìn thấy Tô Bạch cuộn mình trên sô pha, đột nhiên đôi mày của anh ta nhíu chặt.


Giải Bẩm đã tới, thân là người bị một câu nói gọi tới đây giúp nhưng Tô Bạch lại không có biểu hiện gì cả, thậm chí còn không liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái.


Hòa thượng chỉ có thể rót trà cho Giải Bẩm trước, dù sao người ta cũng là thính giả cao cấp đại nhân, đương nhiên, nếu như thật sự nghiên cứu tỉ mỉ thì mọi người đều là nhân bản vô tính, là hàng nhái, chó chê mèo lắm lông cả thôi.


Lúc này đột nhiên Tô Bạch ngồi dậy, trực tiếp cầm chìa khóa đi về phía cửa lớn.


Giải Bẩm nhìn bóng lưng của hắn, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, nếu như nói mới đầu chỉ là tò mò, sau đó là nghi ngờ, vậy bây giờ quả thật là có hơi tức giận thật sự.


Mặc kệ Tô Bạch cậu gặp phải chuyện gì, chịu phải đả kích thế nào, nhưng bây giờ dù sao cậu cũng chỉ là một người có thâm niên, mà tôi là thính giả cao cấp, cậu dùng thái độ này với tôi còn ra thể thống gì sao?


Lúc này hòa thượng đứng qua, duỗi tay làm một động tác áp xuống trước mặt Giải Bẩm.


Bấy giờ Giải Bẩm mới áp chế cơn giận trong lòng mình ngồi xuống sô pha.


“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Giải Bẩm giục hòa thượng.


“Sự việc là như vậy…”


Hòa thượng ngồi xuống đối diện với Giải Bẩm, bắt đầu tường thuật lại câu chuyện trong một ngày này.


Tô Bạch vừa mới ngồi vào trong con Santana của mình, còn chưa kịp khởi động xe thì đã nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở ghế sau thông qua gương chiếu hậu.


Hắn móc một điếu thuốc ra châm lên, mở cửa sổ xe xuống, tay kẹp điếu thuốc gác bên ngoài cửa sổ.


“Hình như cậu không hề bất ngờ về sự xuất hiện của tôi một chút nào.” Cô gái hỏi một cách rất bình tĩnh.


“Ha.” Tô Bạch cười một tiếng.


Cho dù Tô Bạch hay là “Lệ Chi,” Lúc này đều trông có vẻ rất thong thả ung dung, như thể những người bạn cũ đã rất nhiều năm chưa gặp trùng hợp tương ngộ, không cần kích động đến vậy, nhưng cũng không cần thiết phải lạnh nhạt đến thế.


Nhưng thật ra hai người này đều đang nằm ở bên rìa phát điên.


“Có vài thứ, cậu không nên nhìn rõ.” Cô gái nói tiếp: “Nhưng cậu lại nhìn rõ.”


“Sau đó thì sao?” Tô Bạch gạt tàn thuốc, bây giờ xem ra sự giám sát của Hải Mai Mai đối với bên mình có khả năng thật sự đến mức tận dụng mọi chỗ, cho dù là có sự bảo vệ của trận pháp nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản việc nhòm ngó của anh ta.


Đây là một loại cảm giác khiến người rất không thoải mái, vì như thể cả người bạn từ trên xuống dưới đều không có bí mật gì cả, hoàn toàn lột sạch sẽ bại lộ trước mặt người khác.


“Chị tôi đã từng nói, nếu như cậu có lòng tin về mình, mà sự việc lại xuất hiện sự thay đổi cậu không có cách nào tưởng tượng được, vậy cậu có thể thử đi nghi ngờ thế giới này.”


Cô gái duỗi tay, lúc này nóc xe lập tức tan chảy tạo thành một cái lỗ hình bàn tay, ngón tay của anh ta chỉ lên bầu trời, trầm ngâm bảo: “Lẽ nào nơi này không phải là thế giới hiện thực sao?”


Tô Bạch không biết bây giờ nên dùng cách xưng hô nào để định tính cô gái đang ngồi trên ghế sau xe của mình đây, bây giờ anh ta mang bộ dáng của Lệ Chi nhưng thật ra anh ta là Hải Mai Mai.


“Hơn nữa…” Cô gái dừng một lúc, lại thu tay về chỉ về phía Tô Bạch đang ngồi trước mặt mình: “Tuy rằng tôi cảm thấy bí mật của mình đã bị phát hiện, nhưng sau khi nhìn thấy cậu, đột nhiên tôi lại cảm thấy hình như người bị giam trong cái lồng này không phải tôi mà là cậu.”


Tô Bạch mở cửa xe bước xuống.


Ngay sau đó hắn không hề khách sáo chút nào đá một cước lên ô tô, Santana trực tiếp bị hắn đá bay từ một bên, lăn vài cái trong ruộng đồng còn trượt một đoạn rất dài.


Cơ thể của Hải Mai Mai vẫn dừng lại nguyên tại chỗ, hiển nhiên anh ta sẽ không bị đá bay đi cùng với chiếc xe.


“Thế giới này thật sự là giả sao?” Hải Mai Mai nhìn Tô Bạch và hỏi.


Đột nhiên Tô Bạch lao tới đấm một quyền vào mặt Hải Mai Mai, nhưng trong phút chốc cơ thể hắn lại bị cố định tại nơi này, hắn không thể nhúc nhích, cho dù là mí mắt cũng không có cách nào run lên một cái.


Thời gian như thể đã hoàn toàn đứng yên vào lúc này.


Hải Mai Mai lại gần Tô Bạch, cách rất gần.


Còn nhớ khi Tô Bạch tiến vào trong thế giới chuyện xưa Người Giấy cũng là lần đầu tiên mình và Hải Mai Mai gặp nhau, lần đó Hải Mai Mai cũng cách mình rất gần.


Nhưng khi đó, Tô Bạch chỉ cảm thấy anh ta là một người trở nên có hơi cá tính dưới áp lực và sợ hãi, nhưng bây giờ Tô Bạch đối diện với Hải Mai Mai lại chỉ cảm thấy buồn nôn và ghê tởm.


Không riêng đối với Hải Mai Mai mà đối với toàn bộ mọi thứ ở nơi này, thậm chí là đối với bản thân mình hắn cũng cảm thấy bài xích!


Nếu như đổi lại là Tô Bạch của trước đây, hắn chắc chắn việc đầu tiên sẽ là thử đi hỏi Hải Mai Mai đã giấu bé con ở nơi nào, tuy rằng trong một ngày này vì sự xuất hiện của GIải Bẩm khiến cho bé con không bị bắt đi, nhưng trong thế giới hiện thực, con trai của mình đã bị bắt đi vào ngày hôm nay, thậm chí không hề có một chút tin tức nào hết.


Thế nhưng, Tô Bạch không hỏi loại lời này thậm chí ngay cả thử cũng không, hắn rất bức bối, vô cùng bực bội, bây giờ ngay tư duy logic, giá trị quan và khả năng làm việc bình thường hắn cũng không có nổi.


Tô Bạch biết bây giờ mình không bình thường, giống như một chiếc xe hơi đã lệch khỏi đường quốc lộ, nhưng mấu chốt của vấn đề là ở trước mặt Tô Bạch không có tay lái, hắn muốn chuyển hướng về đúng quỹ đạo cũng không thể làm được!


Mặt của Hải Mai Mai cách mặt của Tô Bạch chỉ còn vài phân, Tô Bạch thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ phả lên mặt mình từ hơi thở của đối phương.


“Chị, xem ra thế giới này thật sự là giả rồi.”


Chương 1271

Bình Luận (0)
Comment