Chương 1270
Sao Có Khả Năng Bị Anh Phát Hiện Ra Được? 2
“Phụt…” Hòa thượng phun ra một ngụm máu tươi lùi về sau vài bước, dựa vào bức tường phòng khách.
Đây… đây chính là cảnh giới linh hồn đáng sợ của thính giả cao cấp sao?
Thật sự, thật sự hoàn toàn không cùng một cấp bậc với người có thâm niên!
Tô Bạch không xin lỗi hòa thượng vì phản đòn quá mức nhạy cảm của mình, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn hòa thượng một cái cũng không, hắn chỉ nhìn bé con.
Tình cảm trong mắt vẫn không ngừng thay đổi.
“Ha ha, mình cũng phục mình quá rồi.” Giả Bẩm vừa lái xe vừa thì thầm.
Bây giờ mình là một thính giả cao cấp, nhưng vừa rồi Tô Bạch lại trực tiếp coi mình thành đàn em gọi tới trong điện thoại, sau đó không đợi mình đồng ý đã trực tiếp cúp máy.
Nhưng Giải Bẩm vẫn tới, anh ta nhạy bén cảm giác được hình như phía bên Tô Bạch đã xảy ra chuyện gì đó, anh ta rất hứng thú, cho nên mới dự định đi qua xem thử.
Đúng vậy, thật sự chỉ đơn giản là tò mò.
Có điều khi chiếc xe vừa mới lái ra ngoài, một bóng người đột nhiên đi ra giữa đường lớn, Giải Bẩm không nhấn chân phanh mà trực tiếp tông qua.
Vụ va chạm vốn nên xảy ra lại không xảy ra, mà trên vị trí ghế phụ lái của Giải Bẩm lại xuất hiện thêm một người, là Hải Mai Mai mang nụ cười mỉm.
“Tại sao mỗi lần nhìn thấy cậu cười là tôi lại cảm thấy bực phát hoảng nhỉ.” Giải Bẩm lắc đầu, vẫn dừng xe ở bên đường, chuyện bên Tô Bạch anh ta tạm thời không vội, nếu Hải Mai Mai đã chủ động tới tìm mình như vậy, dựa theo suy tính trong lòng Giải Bẩm, không thể nghi ngờ gì Hải Mai Mai càng quan trọng hơn một chút.
Tô Bạch và Hải Mai Mai đều là người có thâm niên, nhưng phía sau Hải Mai Mai có một Lệ Chi, bên nặng bên nhẹ, Giải Bẩm rất dễ đưa ra sự lựa chọn.
Hai người sóng vai đi tới bên lan can Bến thượng Hải.
“Anh muốn đi đâu?” Hải Mai Mai cầm một cái giũa móng tay vừa sửa móng tay của mình vừa hỏi.
“Cậu hỏi cái này làm gì?” Giải Bẩm hỏi.
“Ha ha…” Đột nhiên Hải Mai Mai nở nụ cười, chỉ là một tiếng cười này mới đầu còn bình thường, nhưng dần dần lại bắt đầu biến thành giọng của một người phụ nữ, rất rõ ràng, rất êm tai, rất dịu dàng, nhưng lúc này lại mang tới cho người một loại cảm giác da đầu tê rần.
“Sao có thể… sao có khả năng bị phát hiện được chứ?”
Hải Mai Mai vừa cười vừa quay đầu nhìn chằm chằm vào Giải Bẩm, nụ cười tươi vẫn ở trên mặt anh ta như cũ nhưng lại mang theo một loại ngây thơ, nghi ngờ giống như thiếu nữ: “Anh nói xem, sao có khả năng bị phát hiện được chứ?”
Cảnh đêm ở Bến Thượng Hải rất đẹp, được coi là một trong những cảnh du lịch nổi tiếng ở Thượng Hải, vừa là nét phồn hoa của đô thị lớn hiện đại hóa vừa là vẻ lắng đọng từ những công trình mang phong cách cổ điển, mà hai điểm này phụ trợ cho nhau lại càng hợp nhau đến lạ.
Hai tay Giải Bẩm tỳ vào lan can, anh ta từ từ bình ổn cảm xúc của mình.
Lúc này, đột nhiên anh ta cảm thấy có vẻ như mình nên tạm thời tách khỏi ông chủ của mình.
Trước đây, ông chủ của mình là người dẫn đường cuộc đời của mình, nhưng sau khi anh ta càng càng càng lớn mạnh lại không thể không chấp nhận một sự thật, đó là thật ra ông chủ của mình không hề vĩ đại giống như trong tưởng tượng của mình trước kia.
Đây là một sự lựa chọn khó khăn, cũng là một sự lựa chọn không thể không làm, Giải Bẩm có thể miễn cưỡng chấp nhận thái độ quỳ mọp trước phát thanh của ông chủ mình, nhưng lại không thể chấp nhận được trò hề lại một lần nữa quỳ dưới chân người phụ nữ đó của anh ta!
Thần Quang ở một bên thì lại nhìn chằm chằm vào cái mặt nạ vừa mới rớt khỏi tay của Hải Mai Mai, đây là một chiếc mặt nạ rất bình thường, nhưng không biết tại sao ngay khi nhìn thấy cái mặt nạ này, trong lòng Thần Quang đột nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi vô cùng tận.
Như thể người chị cả đó đang thông qua chiếc mặt nạ này nhìn mình.
Lúc này, vậy mà một thính giả cao cấp lại ngồi trên đất lộ ra vẻ bối rối và sợ hãi.
Mà bấy giờ, Giải Bẩm cũng quay người lại, nhìn thấy mặt nạ trên mặt đất và Thần Quang có hơi chật vật, anh ta không hề vui khi thấy người gặp họa, bởi vì anh ta đã từng thấy cảnh tượng ông chủ của mình trốn dưới gầm bàn nước mắt giàn dụa khi khí tức của phát thanh giáng xuống.
Giải Bẩm ngồi xổm xuống, duỗi tay nhặt mặt nạ lên.
“Cái mặt nạ này đã mất đi uy năng vì bị sử dụng quá độ rồi.” Giải Bẩm nhìn Hải Mai Mai và nói: “Tối đó, cậu đã đeo nó đến nhà Tô Bạch phải không?”
Lúc này, mái tóc của Hải Mai Mai có hơi tán loạn, anh ta ngồi xổm trên đất, cơ thể bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy, nhưng sau khi Giải Bẩm hỏi câu này, chợt cơn run rẩy đó của Hải Mai Mai dừng lại, anh ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm và Giải Bẩm.
“Ha ha ha ha…. Ha ha ha ha…”
Đột nhiên anh ta bắt đầu bật cười, giống như bất chợt phát điên, nhưng tiếng cười lại từ từ biến thành giọng điệu của phụ nữ, giống như chim sơn ca uyển chuyển êm tai, nhưng lúc này lại thổi lên một cơn gió lạnh lẽo bên bờ sông Bến Thượng Hải, rất nhiều du khách ở nơi này đều theo bản năng rùng mình một cái.
Hải Mai Mai nhìn chằm chằm vào Giải Bẩm, hơi nghiêng đầu đi, vừa mỉm cười vừa hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sao có khả năng… sao có khả năng vẫn sẽ bị phát hiện chứ?”
Sau đó, anh ta giống như cảm giác có gì đó không đúng, đôi mày hơi nhíu lại, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào Giải Bẩm và hỏi: “Anh nói xem, sao có khả năng bị anh phát hiện ra được?”