Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1269 - Chương 1269 Sao Có Khả Năng Bị Anh Phát Hiện Ra Được? 1

Chương 1269

Sao Có Khả Năng Bị Anh Phát Hiện Ra Được? 1


“Hải Mai Mai…” Tô Bạch dựa lên sô pha, trong miệng lẩm bẩm ba chữ này.


Hắn nhắm mắt giống như đang ngủ, quanh co đi rồi lại dừng, cuối cùng từ cha mẹ hờ mới đầu của mình đến Lệ Chi sau đó và bây giờ là Hải Mai Mai hiện lên khỏi mặt nước.


Tô Bạch có không phải là loại vui sướng hiểu ra bản chất chân tướng sau khi đột phá từng tầng ngăn cách tìm kiếm được đó, mà thứ có cũng chỉ là mệt mỏi.


Tình cảm của con người dù sao cũng không phải vật phẩm tiêu hao không thể phục chế, tình yêu là như thế, tình bạn là như thế, mà tình thân cũng là như thế, thánh nhân bác ái cho nên trên đời này cũng không có thánh nhân.


Không biết tại sao, trong đầu Tô Bạch lại hiện ra lần mình gặp được tiểu hòa thượng trong ký túc xá nhà dân ở bên Nhĩ Hải, cậu bé nói một câu: “Trên thế gian này không có thánh nhân.”


Đúng vậy, so với sự tích lũy sức mạnh đơn thuần thì tình cảm của con người mới là thứ giới hạn và thiếu thốn chân chính.


Tô Bạch chậm rãi mở mắt ra, trong mắt toàn là tơ máu.


Hòa thượng và Gia Thố đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói gì, đối với bọn họ mà nói, trong thế giới chuyện xưa này quả thật không cần làm gì cả, thậm chí có thể nói là làm gì cũng không có ý nghĩa, đương nhiên, nếu như Tô Bạch chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ của bọn họ, vậy hòa thượng và Gia Thố chắc chắn vẫn sẽ giúp, sự phân tích trước đó thật ra chính là đang giúp đỡ.


Nhưng bây giờ đã lôi được Hải Mai Mai ra khỏi mặt nước rồi, mà Tô Bạch thì lại trông có vẻ tiêu cực đến thế.


Phải biết rằng, chỉ cần có thể nghĩ cách tìm được Hải Mai Mai, không, không cần tìm, Hải Mai Mai sẽ chủ động xuất hiện, vì anh ta chắc chắn sẽ giống như ông Thẩm nhìn chằm chằm vào căn nhà này!


Chỉ là ông Thẩm là một con tép riu, mà Hải Mai Mai thì lại có thể trở thành con cá mập bất cứ lúc nào.


Thế nhưng, Tô Bạch vẫn không nói gì cả.


Rất lâu sau, hắn mới như tỉnh lại, ngồi thẳng người dậy, miết nhẹ ngón tay lên bàn trà với vẻ chán muốn chết.


“Bây giờ vấn đề tới rồi, ai có thể đi tìm Hải Mai Mai đây.” Tô Bạch chỉ vào mình, nói: “Tôi đi là thích hợp nhất, nhưng một khi tôi rời khỏi con trai tôi sẽ bị bắt đi.”


Đúng vậy, đây chính là vấn đề.


Vì trong ba yếu tố, cả ba sự tồn tại chuẩn thực lực thính giả cao cấp như trận pháp căn nhà, Cát Tường và Tô Bạch này mới là mấu chốt chân chính đảm bảo bé con sẽ không bị Hải Mai Mai bắt đi, một khi mất đi một mắt xích nào đó đều sẽ dẫn đến sự chuyển biến xấu của kết quả.


Đương nhiên, Tô Bạch hoàn toàn có thể buông tha bé con, không quan tâm nó, cho dù bé con bị bắt đi cũng không sao cả.


Vì bé con là giả, hòa thượng cũng là giả, toàn bộ mọi thứ ở đây đều là giả hết.


Tô Bạch chỉ cần thật sự coi một ngày này thành một ngày đơn giản để trải qua, như vậy có thể bớt được rất nhiều phiền phức, cũng hoàn toàn không cần phải chịu đựng loại ràng buộc này nữa.


Thế nhưng, hòa thượng và Gia Thố không dám đưa ra đề nghị này, vì cho dù bây giờ Tô Bạch đối với đám người mình thậm chí là đối với bé con đều vì liên tục tự sát và lặp lại của một ngày này mà trở nên rất lạnh nhạt, một khi hắn thật sự hoàn toàn vứt bỏ sự an toàn của bé con để đi tìm người, vậy cũng có nghĩa hắn đã giải thoát bản thân mình.


Hoặc là nói, thật ra chính là tự giết mình.


“Gọi người đi, thính giả cao cấp ở Thượng Hải.” Lúc này Gia thố mở miệng nói: “Hình như bây giờ người duy nhất thích hợp cũng chỉ còn lại một người mà thôi.”


Tô Bạch liếc mắt nhìn Gia Thố, hắn biết Phật Gia chỉ là ai, là Giải Bẩm.


Thượng Hải rộng lớn, nhân khẩu ba mươi triệu người, đương nhiên thính giả cũng không ít, nhưng trong giới thính giả cao cấp người có quan hệ vẫn coi như tạm được với đám người Tô Bạch thật ra chỉ có Giải Bẩm.


Hơn nữa, Tô Bạch vì có linh hồn tới từ tương lai cho nên cách nhìn về Giải Bẩm thật sự không tồi, nói thế nào nhỉ, ít nhất con người không tính là vô cùng xấu.


Trong thời gian một ngày có thể mời thính giả cao cấp tới có khả năng thật sự chỉ có mình anh ta.


Chỉ cần Giải Bẩm tới đây, vậy để anh ta tới thay thế Tô Bạch, vậy ít nhất có thể đảm bảo cục diện này sẽ không xuất hiện sự thay đổi, bé con sẽ không bị bắt đi.


Dù sao bị động bắt cóc mất con và chủ động vất bỏ con mình, vẫn có hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!


Tô Bạch cầm di động lên nhấn số máy của Giải Bẩm.


“Alo.” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Giải Bẩm.


“Tới nhà tôi một chuyến.” Sau khi Tô Bạch nói xong đã cúp máy ngay, sau đó ném di động lên bàn trà, cả người cuộn lại trên sô pha.


Hắn rất bức bối, hắn rất mệt, hắn cảm thấy chán ghét thế giới này, cảm thấy chán chường về một ngày này, thậm chí cũng cảm thấy phản cảm đối với chính mình!


Ngày qua ngày cho anh nếm trải việc con trai mình bị bắt đi, không phải là sự trừng phạt chân chính của phát thanh.


Vì sự tuần hoàn của một ngày lặp lại khiến anh từ từ phát hiện ra mình đối với con trai, đối với bạn bè, đối với mình trước kia thật sự cảm thấy bài xích, mới là chỗ tinh túy chân chính trong thế giới chuyện xưa trừng phạt này.


Tô Bạch cuộn mình trên sô pha nghiêng đầu qua, nhìn bé con cũng nằm trên sô pha giống mình ngủ say.


Trong con ngươi của hắn không ngừng đan xen những cảm xúc lạnh nhạt, bối rối, yêu thương, trầm mặc, do dự…


Hòa thượng thở dài một hơi, một tay bấm ấn, miệng tụng [Tĩnh tâm chú], hy vọng giúp Tô Bạch giảm bớt tình trạng, nhưng ngay khi sức mạnh của Tĩnh tâm chú sắp chạm đến linh hồn của Tô Bạch đột nhiên hòa thượng cảm thấy linh hồn của Tô Bạch nhạy cảm giống như bị một chiếc lò xo bị ép đến tận cùng, hoặc là giống như một con sư tử đang kiềm chế cơn giận của mình, bất chợt bắt đầu phản kích.


Chương 1269

Bình Luận (0)
Comment