Chương 1268
Khi Ấy Chỉ Là Bình Thường 2
Đối phương thấy Từ Phú Quý đang cười, trên gương mặt lại trông có hơi mất tự nhiên, vì người đàn ông gầy gò có ánh mắt như chim ưng này đã rất lâu rồi chưa nằm ở trong loại hoàn cảnh bị động về mặt khí thế này.
Quả thật, vào thời điểm khi một tốp thính giả cấp đại lão vừa mới ngồi lên xe lửa rời đi vào hai năm trước, những thính giả cấp đại lão tài giỏi còn lại thật sự chính là đại lão một phương thậm chí là một sự tồn tại như bá chủ một khu vực.
Nhưng, chính vì anh ta không nhìn thấu được người đàn ông trung niên phát tướng này cho nên mới trông có vẻ hơi lúng túng.
“Tôi chỉ tới tìm vợ tôi thôi.” Từ Phú Quý duỗi tay chỉ vào cái hộp tro cốt: “Cậu không cần căng thẳng.”
Người đàn ông đối diện lặng lẽ gật đầu, sau đó hơi nghiêng người coi như nhường đường.
Thật ra trên núi nào có đường, hoặc là nói đến đâu cũng đều là đường hết, dù sao nơi này cũng không phải vị trí vách núi cụt đường, cũng không phải là Hoa Sơn chỉ có một con đường, nhưng động tác nghiêng người này đã coi như bày rõ một thái độ, đó chính là ông đi đi.
Anh ta tên là Chử Hỷ Văn, thính giả cấp đại lão ở Quảng Tây, mà bây giờ Quảng Tây cũng chỉ có một mình anh ta là thính giả cấp đại lão, cho nên ngay khi Từ Phú Quý từ Vân Nam tới nơi này, anh ta đã cảm giác được sau đó theo qua đây.
Giống như một người lạ bước vào nhà bạn, thân là chủ nhà ở đây, bạn có thể không vội cầm gậy đánh đuổi ông ta đi, nhưng ít nhất bạn cũng phải nhìn chằm chằm vào ông ta.
Từ Phú Quý gật đầu rồi tiếp tục đi xuống, mà Chử Hỷ Văn không đi theo nữa, ánh mắt của đối phương cũng chỉ là thần thức chứ không tiếp tục đi theo mình nữa.
Thật ra Từ Phú Quý không phải người Quảng Tây, nhưng những năm tháng quan trọng nhất trong cuộc đời ông ta lại trải qua ở Quảng Tây, vào đội sản xuất ở nơi này, kết hôn ở nơi này, có hai đứa con của mình ở nơi này.
Kết hôn và sinh con, hai chuyện quan trọng nhất của đời người cùng hoàn thành ở đây, cũng vì vậy mà nơi này đối với Từ Phú Quý mà nói có tình cảm rất khó chia lìa.
Nông thôn nghèo khổ lúc đầu, bây giờ đã biến thành một thị trấn nhỏ, không thể không nói sự thay đổi này rất to lớn, Từ Phú Quý một tay ôm hộp tro cốt từ từ bước trên con đường hoàng hôn.
Bây giờ mới hơn bảy giờ, trên đường vẫn rất nhiều náo nhiệt, chỉ là Từ Phú Quý lại phát hiện ra mình đã không thể tìm được cảm giác lúc đầu nữa.
Còn nhớ vợ mình từng cầm phiếu vải và công điểm vất vả kiếm được tới nơi này cắt vải, sau khi vải mới cắt được về, vợ chắc chắn sẽ may cho mình trước, một bộ độ mới của mình chắc chắn sẽ có, cho dù là hai đứa con trai đều phải nhường một chút, về phần bản thân cô ấy, trong ấn tượng cho dù điều kiện sau này đã tốt hơn cũng rất ít mua quần áo mới cho mình.
Ăn ngon uống ngon mặc đẹp, vợ đều lo cho mình hết, cô gái nông thôn này cả đời thừa nhận chân lý này tới chết. Ở thời đại đó, vậy mà cô ấy vẫn có thể cảm thấy mình gả cho một phần tử trí thức là một chuyện rất vẻ vang, là cô ta đã hưởng ánh sáng của Từ Phú Quý, Từ Phú Quý lấy mình, đối với anh ta mà nói là một loại thiệt thòi.
Cho nên cô ấy nghĩ đủ mọi cách để đối xử tốt với mình hơn, tỉ mỉ chu đáo đối với mình, đến mức cho dù người trong thôn đều mắng chửi Từ Phú Quý là đồ lười biếng thì cô ấy vẫn không quan tâm mà vẫn tiếp tục hầu hạ chồng mình.
Có lẽ, sau này Từ Phú Quý phát đạt cũng chính là vì nguyên nhân này cho nên sau khi trải qua thiên nhân giao chiến vô số lần, vẫn không có nguyên nhân ly hôn với vợ, dù sau lòng người cũng là thịt mọc ra, bạn nói cô gái này ngốc, cô ấy ngốc thật, ngốc vì chỉ biết đối xử tốt với mình, nhưng bạn muốn nói cô ấy thông minh, cô ấy quả thật thông minh, cô ấy đối xử tốt với mình, mình thật sự không rời bỏ được cô ấy.
Một đường đi, chậm rãi đi, nhẹ nhàng đi, Từ Phú Quý nhìn hộp tro cốt trong tay mình, trong trí nhớ hình như ông ta chưa bao giờ từng đi dạo với vợ mình.
Trước mắt cũng coi như là đang đi dạo đi?
Vừa nghĩ đến đây Từ Phú Quý lại cười, ông ta cảm thấy bây giờ mình có hơi văn vẻ, có hơi già mồm cãi láo, những điểm này đều là phân đoạn trong kịch tình cảm đau thương, nhưng thẳng đến bây giờ Từ Phú Quý mới chân chính được trải nghiệm được đời người thật ra lại càng giống một bộ phim truyền hình hơn cả phim truyền hình.
Ông ta lặng lẽ ngồi xổm xuống, cảm thấy đi có hơi mệt rồi mới ngồi xuống con đường nhựa.
Người đi đường và thương gia bên cạnh dường như đều không nhìn thấy một người đàn ông trung niên phốp pháp ngồi giữa lòng đường nhỏ.
Dần dà, Từ Phú Quý giống như nghĩ đến gì đó, sau đấy ông ta nhìn thấy một bé trai đạp xe đạp lao thẳng tới, Từ Phú Quý không hề tránh, bé trai cũng sẽ không tránh, nhưng đối phương lại trực tiếp xuyên qua người mình, sau đó tiếp tục đạp đi.
Miệng của Từ Phú Quý mấp máy vài cái, ông ta nghĩ đến ánh mắt của vị thính giả cấp đại lão ở Quảng Tây nhìn mình trong núi trước đó.
Đối phương chắc hẳn nhận ra mình, dù sao khi đối phương tới nơi chứng đạo đã từng gặp mình rồi.
Vậy vừa rồi tại sao anh ta vẫn luôn nhìn mình chằm chằm?
Từ Phú Quý mở một bàn tay khác ra, nhẹ nhàng sờ mặt mình, cười khổ một tiếng.
Ông ta đã hiểu ra rồi, ông ta đã hoàn toàn hiểu ra.
“Ha ha…. Hóa ra… mình đã chết rồi… thật sự… thật sự đã chết rồi…”
Ngay khi ý thức được mình đã chết, cơ thể của Từ Phú Quý bắt đầu từ từ tan biến đi.
Một người như thế cho dù đã chết, ông ta vẫn sẽ cho rằng mình chưa chết, mà vẫn có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng một khi ý thức được mình đã chết rồi, tất cả đã không có cách nào cứu vãn được nữa.
Lúc này Từ Phú Quý cảm thấy hình như mình đã chạm đến gì đó.
Nhưng sau đó, ông ta lại bình thường trở lại, dùng một chút sức lực cuối cùng mở hộp tro cốt ra: “Vợ, cùng nhau đi thôi.”
Tro cốt trong hộp tro cốt bắt đầu bay đi, cùng với ánh sáng tản ra từ người Từ Phú Quý mà đan vào nhau, quấn lấy nhau, cuối cùng hoàn toàn biến mất, khi ấy tất cả mọi thứ chỉ có thể nói là bình thường.