Chương 1267
Khi Ấy Chỉ Là Bình Thường 1
“Hộc hộc… hộc hộc… hộc hộc…”
Mồ hôi từ trên người không ngừng rơi xuống, văng ra như mưa, đã không còn là một tính từ khoa trương khi dùng trên người người đàn ông trước mặt nữa.
Cơ thể người đàn ông rất to béo, tuổi tác thoạt nhìn ngoài bốn mươi, đường chân tóc rất cao, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng được trung ương Đảng hỗ trợ cho địa phương, bên dưới mặc quần cộc to, trong tay cầm cái cuốc đang đào không ngừng.
Rất nhanh, cái cuốc đã đụng vào một thứ dưới lòng đất, người đàn ông hít một hơi thật sâu, ném cái cuốc qua một bên, sau đó ngồi xổm xuống duỗi tay đào ra.
Rất nhanh, hai hộp tro cốt bị đào ra, hai hộp tro cốt này đều màu đen, chỉ là bên trái đậm hơn một chút, bên phải thì lại trông có vẻ thanh lịch hơn một chút. Hai hộp tro cốt này đã được thông qua xử lý đặc biệt nên không hề mục nát chút nào.
Từ Phú Quý ngồi trên đất, ném hộp xương cốt đậm màu qua một bên, ngược lại ôm hộp tro cốt hơi tao nhã đó trong lòng.
“Vợ ơi, có nhớ anh không?”
Phỏng chừng chẳng ai có thể ngờ được, Từ Phú Quý nằm ở một nơi tương tự với mộ của hoạt tử nhân suốt hai mươi năm, việc đầu tiên sau khi bước ra khỏi nơi chứng đạo lại là chạy tới một khe suối ở Quảng Tây đào mộ.
Trong hộp tro cốt là vợ của ông ta.
Vợ của mình qua đời sau khi mình “xảy ra chuyện” một năm.
Rất nhiều chuyện và rất nhiều lời đã đã vô số lần quẩn quanh trong đầu ông ta trong những năm tháng lạnh lẽo nằm trong quan tài hai mươi năm đó, nhưng chính vì thời gian dài rồi, một vài lời bị lắng đọng lại, đợi đến có một ngày chân chính nhìn thấy lại ánh mặt trời, trong tay cầm hộp tro cốt của vợ, chỉ còn lại một loại nghẹn ngào không nói nên lời.
Nước mắt nóng hổi rơi không tiếng động, chỉ là hối hận trước đây đã không quý trọng tình cảm của em, muốn dựa vào chân dung của em để được đoàn tụ với em lần nữa, nhưng tim đau vỡ thành mảnh cũng không thể vẽ ra được.
Từ Phú Quý và vợ mình không có tình yêu kinh thiên động địa, thậm chí có thể nói cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Thân là một thanh niên trí thức tham gia vào đội sản xuất, lúc đầu Từ Phú Quý có thể nói vì mình có thể sống thoải mái hơn một chút, mà khi ấy đã chọn một người vợ mang trong lòng hảo cảm đối với việc mình là một người đọc sách, đợi sau này quốc gia lại mở kỳ thi đại học, vợ mình vừa chăm sóc người già và trẻ nhỏ trong nhà, vừa ra đồng cày cấy, để lại một môi trường ôn tập gần như có thể nói là xa xỉ cho từ Phú Quý.
Đợi sau này Từ Phú Quý lên đại học rồi, sau khi tốt nghiệp ở lại trường làm giáo viên, hiển nhiên cũng đón vợ từ nông thôn vào ký túc xá đại học mình ở, trải qua một thời gian, Từ Phú Quý cũng không hài lòng về dáng người thô kệch của vợ mình và suy nghĩ không hiểu phong tình của phụ nữ nông thôn.
Thậm chí có một lần Từ Phú Quý còn có suy nghĩ đi quá giới hạn, chỉ là rốt cuộc vẫn không ly hôn.
Cuối cùng từ cương vị giáo dục điều đến đơn vị chính phủ, chân chính xác nhận tục ngữ “giàu đổi bạn sang đổi vợ” nhưng cuộc sống vẫn cứ trắc trở trôi qua như vậy.
Con cái cũng từ từ trưởng thành, vợ vẫn là người phụ nữ nông thôn không hiểu phong tình đó, Từ Phú Quý vẫn thấy vợ chướng mắt như cũ, có đôi khi thà rằng hơn nửa ngày ngồi trong thư phòng của mình đọc sách đợi đến khi vợ gọi mình ra ngoài ăn cơm.
Nói là hạnh phúc cũng không hạnh phúc được bao nhiêu, nhưng tình cảm ít nhiều gì vẫn có.
Sở dĩ không ly hôn với vợ rồi đổi một người vợ khác có chung tiếng nói với mình hơn, cũng là vì lương tâm của Từ Phú Quý thật sự có hơi không cho phép ông ta làm thế.
Làm người phải nói lương tâm, đối với hôn nhân mà nói lại càng là như thế, bạn đời thề non hẹn biển với nhau khi yêu đương nồng thắm, chỉ có thể chứng minh khi ấy đôi bên là thật lòng, về phần hiệu quả thực tế, thật ra không cần chắp nhặt quá nhiều, cuộc sống sau này thật ra vẫn là so lương tâm của đôi bên.
Bây giờ, mình vẫn còn sống nhưng vợ đã thành một nắm tro bụi rồi.
Từ Phú Quý vẫn luôn ôm hộp tro cốt từ buổi chiều đến tận hoàng hôn, trong núi nhiều muỗi nhưng lại không có một con nào dám lại gần người ông ta, dần dà Từ Phú Quý thở dài một tiếng, đứng dậy cầm hộp tro cốt của vợ bắt đầu xuống núi.
Ở thế giới hiện thực này, thật ra ông ta cũng không có bao nhiêu lưu luyến, cho dù là con nối dòng của mình cũng không có bao nhiêu tình cảm và không nỡ buông tay, bây giờ hộp tro cốt của vợ đã chết ở trong tay mình, mình cũng coi như có một người bạn rồi.
Trước đây mình ghét bỏ vợ không hiểu cách nói chuyện với mình, trình độ văn hóa thấp, bây giờ cũng rất tốt, dù sao cô ấy cũng không thể nói chuyện.
Từ Phú Quý ngẩng đầu lên nhìn sao trên trời, thở dài một hơi, cũng không biết khi nào vé xe của mình mới tới đây.
Một đường đi thẳng xuống núi, Từ Phú Quý trông có vẻ rất bình tĩnh, ông ta không có lòng nào đi thưởng thức cảnh sắc, cũng không có hứng thú lưu luyến quá nhiều, ngủ mê man trong quan tài hai mươi năm đối với một người có tư duy rõ ràng hơn nữa còn bình thường mà nói là một sự dày vò không tiếng động, đủ để bạn cảm thấy tê liệt với bất cứ thứ gì trên đời này.
Chỉ là đi rồi lại đi, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người, đối phương chắc hẳn là một người đàn ông, mặc trên người bộ đồ màu xanh đen, từ cách kết hợp này mà nói trông có vẻ chẳng ra làm sao cả, nhưng một đôi mắt của đối phương lại giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào Từ Phú Quý.
Bắt đầu từ lúc Từ Phú Quý tiến vào dãy núi này thật ra đôi mắt này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình rồi, ngay khi mình định rời đi, cuối cùng đối phương cũng không nhịn được mà hiện thân.
Từ Phú Quý không nhịn được mà cười, thời đại thật sự đã khác rồi.