Chương 1266
Đáp Án Bị Phơi Bày! 2
“Cậu thật tội nghiệp, đồng thời cũng thật đáng thương.” Giải Bẩm đứng trước mặt Hải Mai Mai lộ ra vẻ mặt trào phúng.
Mà Thần Quang vốn dự định bảo vệ Hải Mai Mai, lúc này cũng trông như nghĩ đến gì đó, không nói gì cũng không lên tiếng thêm.
“Cậu chắc hẳn đã biết rồi đi.” Giải Bẩm quay đầu nhìn về phái Thần Quang: “Chị cả của cậu cũng không còn tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của cậu ngày trước.”
Thần Quang nhìn Giải Bẩm, nói: “Vậy anh chắc hẳn nên hỏi ông chủ của anh trước đi.”
“Tình yêu sẽ khiến con người mù quáng, thậm chí trong mắt của ông chủ tôi, ván cờ mà Lệ Chi để lại thậm chí là hành vi đối với anh ta ở nơi chứng đạo, ngược lại khiến cô ta lại càng tăng thêm phần trong đáy lòng anh ta.
Ở nơi chứng đạo mới đầu anh ta muốn chôn vùi tình yêu đơn phương của mình, nhưng lại bị bia mộ của Lệ Chi trực tiếp đánh vỡ, cuối cùng chỉ có thể chôn tấm bia thuộc về mình một cách hèn mọn và tầm thường.
Bây giờ nghĩ lại, hình như câu ‘anh cũng xứng’ đó cũng không đơn giản như vậy.”
Lúc này đôi mắt của Giải Bẩm phóng ra một tia sáng, đột nhiên anh ta cảm thấy hình như mình thật sự đã chạm đến một chân tướng, mà chân tướng thật sự chính là cô gái đó.
Giải Bẩm biết toàn bộ hành động của cha mẹ Tô Bạch trước đây, nhưng thời kỳ của cha mẹ Tô Bạch cách Giải Bẩm mà nói thực sự quá xa xôi, mà Lệ Chi lại chính là cô gái phục chế con đường một nam một nữ đó đã đi ngày trước, sự sắp xếp mà cô ta để lại đã được bắt tay vào vạch kế hoạch từ rất lâu trước đây rồi, càng khiến người tiếp cận lại càng khiến người lo lắng sợ hãi.
Bấy giờ Hải Mai Mai chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu.
Anh ta không ngốc, hơn nữa anh ta thật sự rất thông minh.
Thần Quang nhìn thấy Hải Mai Mai ôm đầu ngồi xổm xuống, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng.
Thật ra khổ hình lớn nhất trên đời không phải là sự dày vò đối với cơ thể mà là từ từ bóp nát mỗi một sự vật trong lòng người ta.
Lúc này, Giải Bẩm dường như không cảm thấy hứng thú với Hải Mai Mai đến vậy, một mình anh ta đơn độc đối diện với Bến Thượng Hải, phụ đề trên màn neon của tòa nhà đối diện với sông hiện lên dòng chữ “Thượng Hải chào đón bạn.”
Trong phút chốc, đột nhiên anh ta cảm thấy ông chủ của mình rất đáng thương, anh ta không nghề để ý một cái tát đó của ông chủ với mình, thậm chí vì một cái tát đó mà anh ta càng ngày càng cảm thấy ông chủ của mình đáng thương.
Nơi chứng đạo đối với phần lớn thính giả cao cấp gần đột phá mà nói là một nơi tốt để chôn nhược điểm của mình, ông chủ của mình không phải chưa từng nghĩ tới tình đơn phương đối với Lệ Chi là nhược điểm của anh ta, cho nên mới đầu anh ta dự định chôn nó xuống. Như vậy sau này anh ta không còn ôm ảo tưởng nữa, nhưng một câu nói “anh cũng xứng” đó của Lệ Chi cộng thêm bia mộ của Lương Sâm bị đâm vỡ, đã khiến cho thứ mà anh ta chôn vùi cuối cùng lại là thích ứng trong mọi hoàn cảnh của mình, ngược lại yếu điểm chân chính không hề chôn xuống.
Mà trên thực tế bắt đầu từ một lúc “anh cũng xứng” đó, thật ra đã là một lời dự báo, chính vì không thể chôn được nhược điểm của mình cho nên một đêm đó, khi “Lệ Chi” xuất hiện thu hút sự chú ý của Phát Thanh, Lương Sâm đã chủ động đuổi theo, cuối cùng tay không trở về.
Phải biết rằng, với tính cách của Lương Sâm và nỗi sợ hãi của anh ta đối với phát thanh, anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội nịnh nọt phát thanh này, nhưng cuối cùng Lương Sâm vẫn chọn bình chân như vại, không chân chính ra tay giúp phát thanh đuổi bắt, đây cũng là xem là một thái độ tiêu cực.
Nhưng nếu một lần đó thứ mà Lương Sâm thật sự chôn xuống là tình đơn phương ấu trĩ của mình, kết cục của một tối đó rất có khả năng sẽ khác!
Ông chủ của mình là một tên nhát gan yếu đuối như vậy, cẩn thận như vậy, một người đáng khinh và đáng thương như thế, lại vẫn bị cô gái đó chơi đùa trong lòng bàn tay như cũ.
Làm sao có thể khiến người không đau lòng cho được?
Bên này, Giải Bẩm đang phát tán suy nghĩ của mình, mà bên đó Thần Quang lại ngồi xổm xuống chung với Hải Mai Mai.
“Anh Hải, tôi hỏi anh một lần cuối, tôi thật sự hy vọng anh có thể nói cho tôi biết, có vài chuyện, tôi không thể làm rõ được, nếu như một ngày nào đó tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết trong thế giới chuyện xưa, vậy tôi sẽ chết không nhắm mắt được, thật sự là chết không nhắm mắt được mất!
Đã có rất nhiều anh chị em chết trong thế giới chuyện xưa, bọn họ mang theo sợ hãi, mang theo tuyệt vọng.
Nếu như tất cả những điều này đều là ngẫu nhiên và công bằng vậy cũng thôi đi. Nhưng có vài anh chị em đã chết vì bị người tính toán, còn là bị chị cả mà bọn họ một lòng kính yêu tính kế, tôi thấy không đáng thay bọn họ, bọn họ chết không đáng.
Thật sự… thật sự… thật sự rất oan ức.” Thần Quang nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh Hải, coi như một lần cuối cùng em trai cầu xin anh, cho em trai một đáp án, em trai tôi cũng chỉ cầu một đáp án này thôi, có được không?”
Cơ thể của Hải Mai Mai bắt đầu run rẩy, anh ta đang khóc, âm thanh rất nhỏ giống như con gái, khóc rồi lại khóc, cơ thể của anh ta bắt đầu trở nên càng lúc càng hốc hác, mỗi một hình ảnh hiện ra trong đầu anh ta, sự say mê chị cả khi lên cấp hai, những bộ quần áo phụ nữ tinh tế và mỹ phẩm cao cấp luôn xuất hiện trong nhà.
Đến cuối cùng, anh ta lặng lẽ duỗi tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái mặt nạ.
“Cốp!” Mặt nạ rớt xuống đất từ trong tay Hải Mai Mai.
Một người phụ nữ mà bạn kính trọng nhất, cũng cho rằng hoàn hảo nhất trên đời, cô ta đã từ từ thay đổi bạn một cách vô giác từ một người đàn ông thành một “người phụ nữ,” đồng thời trước khi ngồi lên xe lửa còn để lại một chiếc mặt nạ cho bạn, nói cậu có thể làm cái bóng của tôi, mà anh ta còn cảm thấy rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ, vui vẻ một cách ngu ngốc…