Chương 1276
Lần Đầu Tiên Đối Diện! 2
Trên mặt Giải Bẩm Âu Mỹám tối tăm, vừa rồi hòa thượng nói với mình một vài sự thật, nhưng rất dễ nhận thấy anh ta không có tâm cảnh thông thấu giống như hai vị cao tăng hòa thượng và Gia Thố, anh ta đối với việc mình là một nhân bản vô tính và toàn bộ chuyện này chỉ là thế giới chuyện xưa trừng phạt được thiết kế riêng cho Tô Bạch vẫn có hơi không thả lỏng được.
Buổi sáng tỉnh dậy mình vẫn còn là một thính giả cao cấp đại nhân mới thăng cấp tự hào về bản thân, kết quả bây giờ đột nhiên phát hiện ra mình chỉ là một nhân bản vô tính, phần lớn người đều rất khó trực tiếp chấp nhận được điều này.
Có điều, không nhìn thoáng được là một chuyện, nhưng từ góc độ lý tính để nhìn thì hình như lại không có cách nào phản bác, vì tuy rằng anh ta vẫn luôn ở trong nhà không ra ngoài nhưng động tĩnh bên ngoài anh ta vẫn có thể cảm giác được, thậm chí có thể thông qua “thần thức” của mình để nhìn thấy, dù sao anh ta cũng là một đại sư ảo thuật, tu vi tinh thần của bản thân là điều chớ có nghi ngờ, sức mạnh mà Tô Bạch thể hiện ra và sự điên cuồng rồ dại của Hải Mai Mai quả thật đã chứng minh những lời mà hòa thượng vừa nói với mình không hề giả.
“Ôi.” Giải Bẩm thở dài một hơi, anh ta vốn tới để xem trò kết quả lại phát hiện ra mình mới là bối cảnh sân khấu, cảm giác này quả thật không đẹp gì cho cam.
Tô Bạch vẫn ngồi xổm bên ngoài cửa sổ sát đất, dường như không dự định đi qua thẩm vấn Hải Mai Mai đã thành “cá chết”, hòa thượng đi qua, nếu như có thể anh ta bằng lòng ra tay giúp Tô Bạch tiến hành sưu hồn với Hải Mai Mai, cho dù hệ số nguy hiểm của việc sưu hồn người cùng cấp rất cao, nhưng hòa thượng cũng chẳng quan tâm, dù sao mình cũng là nhân bản vô tính, ngày mai vẫn sẽ có một mình mới xuất hiện, một thân xác thối rữa này và một cái mạng này không dùng thì lại phí.
Nhưng ngay khi hòa thượng bước tới gần, anh ta lại nhìn Tô Bạch duỗi tay hái lá non đặt trước mặt nhìn với vẻ ung dung, cây thực vật này hòa thượng nhớ là lúc đầu Cát Tường dùng não làm phân bón chôn xuống, bây giờ đã mọc ra dây leo rồi.
Không lâu sau, Tô Bạch nhét lá vào miệng mình, sau đó cơ thể hắn bắt đầu run rẩy, tính ăn mòn đáng sợ đang điên cuồng bào mòn lục phủ ngũ tạng của hắn, giống như có vô số mũi đao đang điên cuồng cắt xé trong cơ thể mình.
Mặt của hòa thượng có hơi co rút, Tô Bạch thân là người thắng lợi vừa rồi lúc này lại đang tự hại mình, nhìn thấy hắn quỳ rạp trên đất cả người run rẩy, hòa thượng thật sự có hơi cạn lời.
Nhưng chuyện mà mình nên làm hình như vẫn nên đi làm, tránh cho lãng phí.
Không cần đợi câu trả lời của Tô Bạch, hòa thượng trực tiếp bước tới trước mặt Hải Mai Mai Mai, trước vận dụng trận pháp trong căn nhà tiến hành phụ trợ cho mình, đồng thời ra hiệu cho Gia thố giúp mình hộ pháp.
Giải Bẩm nhìn ra được hòa thượng đang định làm gì, cũng đứng dậy khỏi sô pha dự định xem náo nhiệt.
Mà bên này, Tô Bạch sau khi trải qua cơn đau mới đầu cũng từ từ lấy lại bình tĩnh, cả người nằm xuống trong sân. Quá trình huấn luyện theo kiểu tự hại trên đảo hoang ba tháng đó khiến Tô Bạch hiểu ra một đạo lý, có đôi khi cơn đau của cơ thể có thể tạm thời che lấp đi đau đớn về mặt linh hồn, nhưng dựa theo giá trị quan chính để nói, đây là một loại hành vi của kẻ hèn nhát, đương nhiên người sẽ nói ra loại lời này phần lớn cũng chỉ nói như rồng leo mà làm thì như mèo mửa.
Hắn quay người ngẩng đầu nhìn trời, lúc này bầu trời đã bắt đầu Âu Mỹám hơn, mà vị trí bụng của Tô Bạch cũng đã tan chảy ra một lỗ thủng, cánh tay và đùi thậm chí là trên mặt cũng xuất hiện rất nhiều lỗ thủng.
Tô Bạch của hiện tại, cơ thể vẫn chưa phải cơ thể của thính giả cao cấp, cho dù là tương lai trở thành thính giả cao cấp vẫn dùng lươn phối hợp ăn chung với lá dưới đề nghị của Gia Thố, coi như hình thành một loại xung đột dược lý, nhưng bây giờ lại là ăn không.
Cảm giác đau đớn tạm thời qua đi, nhưng cơ thể cũng trở nên vô cùng tàn tạ.
Hắn nghiêng đầu nhìn thấy bên cạnh mình là bệ cửa sổ, bé con đang dùng hai tay bám lên cửa kính nhìn mình, trên gương mặt của bé con toàn là nước mắt và vẻ đau lòng, một đôi tay nhỏ bé không ngừng vỗ lên cửa kính, nó muốn đi qua, nó muốn tới chỗ cha nhưng Cát Tường ở bên cạnh lại bất động, trên thực tế, tâm trạng của Cát Tường hiện tại cũng không tốt cho lắm, thậm chí có thể nói là rất mâu thuẫn.
Khi Tô Bạch giải thích cho hòa thượng và Gia Thố cũng không hề tránh Cát Tường, tuy rằng lúc này Cát Tường chưa từng trải qua đau đớn bị Hải Mai Mai trong bộ dáng của Lệ Chi đập một cái vỡ thần hồn và cơ thể, nhưng chuyện nên hiểu thì Cát Tường vẫn hiểu.
Cũng vì vậy, Cát Tường có thể hiểu được đau đớn của Tô Bạch, cũng hiểu đau khổ của Tô Bạch, dù sao cũng là con mèo từng sống với Huyết Thi và Lệ Chi, đối với một vài chuyện trong thế giới chuyện xưa và những điều khó bề tưởng được, nó cũng không tính là xa lạ bao nhiêu.
Sau khi đau đớn cực lớn qua đi, dường như ngay cả linh hồn cũng vì vậy mà trông có vẻ hơi yên tĩnh, tiếng gào khóc của bé con chắc hẳn đã bị Cát Tường cố tình ngăn cách, vì nó hiểu rõ bây giờ thứ Tô Bạch cần là yên tĩnh, mà tiếng khóc của bé con rất có khả năng sẽ tạo ra hiệu quả trái ngược đối với Tô Bạch lúc này, thậm chí càng gia tăng cảm xúc chán ghét và phản cảm đối với hắn.
Hai tay hắn từ từ giơ lên, rồi lại chậm rãi hạ xuống, một giọt nước rơi xuống mặt Tô Bạch mang theo chút mát lạnh, sau đó là cơn gió mang theo ẩm thấp.
Rất nhanh đã mưa rồi.