Chương 1277
Lần Đầu Tiên Đối Diện! 3
Lỗ thủng trên người càng lúc càng lớn, khả năng tự hồi phục của Huyết tộc dường như tạm thời vẫn chưa thể theo kịp tính ăn mòn này, nhưng Tô Bạch cũng không để ý chút nào, vì cái chết ở nơi này không phải sự kết thúc mà lại là một khởi đầu mới đầy buồn tẻ, ngay khi cái chết đã mất đi đặc tính điểm cuối này, vậy cái chết như thế quả thật không có lực chấn nhiếp gì cả.
Đột nhiên Tô Bạch nghĩ đến Từ Phú Quý, cũng không biết bây giờ cái thứ hàng ấy thế nào rồi, nằm trong quan tài năm hai mươi năm, ra ngoài chắc hẳn sẽ đi gặp vợ con thậm chí có khả năng là cháu trai cũng có luôn rồi.
Sau khi nghĩ đến Từ Phú Quý, hiển nhiên Tô Bạch lại nghĩ đến nơi chứng đạo, thật ra thế giới chuyện xưa mang tính trừng phạt “lồng giam một ngày” này rất dễ ra ngoài, chỉ cần mình cúi đầu chấp nhận sự cải tạo của Phát Thanh và Tô Bạch càng nghiêng theo cách như vậy hơn, vì loại lặp lại một ngày nối tiếp một ngày hơn nữa còn là một ngày đặc biệt như vậy thật sự là một loại đau khổ và tra tấn cực lớn, nhưng không biết tại sao, dường như trong lòng mình vẫn có một chút kiên trì.
Tô Bạch không tìm thấy sự kiên trì ở nơi nào nhưng lại không gạt ra được, là một chút già mồm cãi láo cuối cùng? Vẫn là lòng tự tôn nhỏ bé đến mức có thể nói là nực cười?
Loại kiên trì này hình như không phải đối với bé con, vì bây giờ khi mình nhìn bé con cho dù bé con đang khóc thê thảm như vậy, nhưng trong lòng mình lại không hề dao động, thật sự tê dại, thật sự chán ghét.
Loại kiên trì này chắc hẳn cũng không phải đối với mình của quá khứ, vì quá khứ của mình dường như ngoại trừ đau khổ ra thì vẫn là đau khổ, thời thơ ấu, thanh xuân, hình như thật sự không có bao nhiêu chỗ đáng để kiên trì. Tô Bạch cũng không phải những tín đồ ba bước quỳ xuống đi hành hương đó, hắn là một người ích kỷ, một người càng chú trọng vào cảm giác của bản thân hơn, cho nên trong ngày hôm nay của lần trước, hòa thượng đã nhìn ra được hắn dường như đã cam chịu rồi, cũng vì vậy mới không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở hắn.
Vậy thứ mà mình kiên trì giữ vững… lại là gì đây?
Nếu như đổi lại là người khác, ví dụ như Gia Thố và hòa thượng, theo góc độ của Tô Bạch vừa rồi đã nuốt một cái lá có tính ăn mòn, dựa vào cơn đau to lớn ở cơ thể để nhận được sự thanh tỉnh ngắn ngủi, rất có khả năng bọn họ sẽ nhân cơ hội này cố gắng nghĩ ngợi làm thế nào phá cục và bảo vệ bản thân, nhưng Tô Bạch lại dùng thời gian đổi được từ cơn đau cùng cực này để nghĩ ngợi lung tung.
Rất xa xỉ cũng rất lãng phí, giống như một người tốn sức trăm cay nghìn đắng xây dựng ra một mô hình thành phố, chỉ để cuối cùng được nhìn thấy hình ảnh thành phố bị đốt cháy dưới một mồi lửa.
Nghĩ đến Từ Phú Quý, nghĩ đến nơi chứng đạo, nghĩ đến ngọc tỷ nước Điền, cũng nghĩ đến Như Ý ở nơi đó.
Sau đó, Tô Bạch nghĩ đến những người không mặt cầm đèn bên bờ hoàng tuyền đó.
Hắn nhớ lần đầu tiên khi mình nhìn thấy người cầm đèn là khi đó cùng một đám người vào thăm dò nơi chứng đạo, lúc này mọi người đều vây quanh quan tài nghiên cứu và quan sát, mà tay của mình chạm lên quan tài đó, trong nháy mắt như có một luồng khí tức giết chóc và hung ác bắt đầu bao phủ đầu óc mình, nhưng cuối cùng, cũng may trạng thái thần kinh trong xương cốt mình bị kích thích khởi động mới cưỡng chế khiến mình khôi phục bình tĩnh, không bị biến thành một xác sống chỉ biết giết chóc ngay lúc đó.
Trong đôi mắt của Tô Bạch chợt lóe lên một tia hiểu ra, đây là thế giới chuyện xưa trừng phạt, phát thanh đang ở trên trời nhìn toàn bộ chuyện này, nó chắc hẳn mong mình hoàn toàn sụp đổ sau đó biến thành bộ dáng như nó muốn đó.
Nhưng hình như mình vẫn còn một khả năng, giống như khi ở nơi chứng đạo đó, hoặc là đi về phía chôn vùi ý thức của mình, trở thành xác sống chỉ biết chém giết, hoặc là kích phát sự thô bạo sâu trong lòng mình để tiến vào trong trạng thái đó.
Nhưng bây giờ lại Tô Bạch cảm thấy cho dù mình phát bệnh rồi cũng chỉ là chuyện vô bổ cả thôi, vì người bây giờ nhằm vào bạn, từ Lệ Chi và Hải Mai Mai đã chuyển thành phát thanh.
Anh muốn tìm phát thanh lật bàn nhưng đầu tiên anh phải tìm được cái bàn ở đâu đã, cho dù trong tay anh nắm là Hiên Viên thần khí, nhưng cục diện của anh vẫn là rút kiếm trong mơ hồ như cũ.
Rất nhanh, thời gian tỉnh táo có được dựa vào cơn đau đớn của chiếc lá đã bắt đầu kết thúc, áp lực và đau khổ về mặt tinh thần lại ập tới, loại cảm giác chán ghét phát ra từ nội tâm và giống như sóng thần kéo tới.
Đây là một loại cảm giác khiến người khó thở, cũng là một loại cảm giác khiến người vô lực.
Tô Bạch duỗi tay ra theo bản năng.
Tuyệt vọng, chán ghét, thất vọng, đau thương, đủ loại cảm xúc tiêu cực gần như muốn dìm chết hắn.
Một khắc này hình như cũng rất quen thuốc.
Giống như mình vừa mới rời khỏi cơ thể mẹ đã bị Tô Dư Hàng trực tiếp đặt dưới vòi nước nhà vệ sinh xối rửa.
Giống như bị đặt trong bình nuôi cấy nhìn quyển tranh lấp đầy ký ức với ánh mắt vô thần.
Giống như khi chụp ảnh gia đình trên đầu mình dán một lá bùa, im hơi lặng tiếng quỳ trong một góc của bức ảnh.
Tô Bạch đang nhìn mình trong ba hình ảnh đó, nhưng đột nhiên hắn có một loại cảm giác, đó chính là mình trong ba bức ảnh đó, hình như bọn họ cũng đang nhìn mình của bây giờ!