Chương 1278
Lần Đầu Tiên Đối Diện! 4
Ngay khi anh vừa rời khỏi cơ thể mẹ đã bị đặt dưới vòi nước dùng nước lạnh tẩy rửa cơ thể, ngay khi anh giống như một công cụ, một linh kiện bị lấp đầy trong cô đơn, ngay khi anh bị coi thành một con rối cưỡng chế trấn áp trong cơ thể, giống như một cương thi trong góc bức ảnh chụp cả nhà người ta.
Ngay khi anh bất lực, ngay khi anh sợ hãi, ngay khi anh đau đớn, ngay khi anh hoàn toàn không thể phản kháng hơn nữa không thể là chính mình, anh của khi ấy trong lòng đang nghĩ gì?
Đôi mắt của Tô Bạch dần dần trở nên sắc bén, đột nhiên hắn hiểu ra gì đó, mình của khi ấy chắc hẳn đang nghĩ sau này có một ngày nào đó chỉ cần mình có cơ hội, chỉ cần mình có khả năng, cho dù chỉ là một tia sáng nhỏ bé thôi, mình cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào đi thực hiện, cho dù chỉ có thể nhận được sự tự do hít thở trong giây lát cũng không tiếc!
Vì đã trải qua quá nhiều dày vò và áp lực, cho nên sau này mới không cho phép mình lại cúi đầu và chịu thiệt thòi nữa.
Đây mới là nguồn gốc nhân tố thô bạo nằm sâu trong linh hồn mình, là sự phẫn nộ không ngừng tích góp từng chút từ một thời thơ ấu của mình ở dưới sự áp chế của một nam một nữ đó, cũng là nguyên nhân mình có bệnh thần kinh!
Lúc này, Tô Bạch cảm thấy một chút ảo tưởng còn sót lại trước đây của mình đã tan biến.
Sau khi biết thân thế của mình, cảm giác của hắn đối với phát thanh hiển nhiên mang theo một loại mong chờ, vì hắn biết chuyện mà một nam một nữ đó làm là trái với ý chí của phát thanh, cũng vì thế Tô Bạch cảm thấy phát thanh và mình cùng một chiến tuyến, sau này phát thanh cũng sẽ giúp mình báo thù.
Nhưng bây giờ dường như Tô Bạch đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, lúc trước một nam một nữ đó quả thật đã coi mình thành quân cờ để nghiền áp và lợi dụng, mà bây giờ, hành vi của Phát Thanh cũng có gì khác biệt đâu?
Mình cũng sẽ mắc chứng Stockholm sao?
Trong đôi mắt của Tô Bạch bắt đầu tràn ngập một loại oán độc và tâm thần, chỉ là một lần oán độc này đã vượt xa sự bài xích và phản cảm đối với một ngày này và đối với thế giới chuyện xưa này.
Một loại cảm giác quen thuộc đang lan khắp cơ thể và linh hồn của Tô Bạch.
Vì đã trải qua đau khổ rồi cho nên mới có thể chân chính nhận rõ bản thân.
Lúc này, trong phòng khách, hòa thượng đang tiến hành sưu hồn Hải Mai Mai.
Linh hồn của Hải Mai Mai rất loạn khiến quá trình sưu hồn rất không thuận lợi, sau khi sưu hồn kết thúc, vẻ mặt của anh ta uể oải, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Gia Thố và Giải Bẩm cũng chỉ có thể lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ. Hòa thượng đã cố hết sức rồi nhưng lại không nhận được gì hết. Cấp bậc linh hồn của Hải Mai Mai vì có sự gia nhập của Lệ Chi cho nên rất cao, cộng thêm bản thân Hải Mai Mai cũng là chủ tu cường hóa hệ tinh thần, cho nên muốn tiến hành sưu hồn anh ta để lấy được một vài tin tức thật sự quá khó.
Lúc này, ba người trong phòng khách dường như đều cảm giác được gì đó mà cùng nhau nhìn ra ngoài phòng khách, ở đó, Tô Bạch vẫn nằm với vẻ rất chán chường như cũ, hình như không có gì khác biệt với trước đó hết.
Thường thì chỉ có người có nội tâm trống rỗng và cực kỳ cô đơn mới chọn dùng loại cách ấu trĩ như tự hành hạ mình để chứng minh sự tồn tại của mình, và lấp đầy cảm giác tồn tại của mình. Bọn họ bình thường, bọn họ không có gì nổi bật, bọn họ là một hạt bụi trong xã hội này, sự tồn tại của bọn họ có hay không thật ra cũng không ảnh hưởng quá lớn, cùng lắm cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến cha mẹ và người thân của mình, cho nên rất nhiều người dưới loại bối cảnh này dùng cơn đau nhận được từ tự hại để nhắc nhở mình: À, hóa ra mình vẫn còn sống.
Mà vừa rồi Tô Bạch dùng loại cách này quả thật có hơi cực đoan.
Thật ra tính ăn mòn của chiếc lá đáng sợ nhất không phải là nhắm vào cơ thể mà là nhắm vào linh hồn.
Mà lúc này, sau khi tính ăn mòn đã lắng động được một khoảng thời gian cũng đã bắt đầu phát huy hiệu quả chân chính, sự ăn mòn cơ thể trước đó chỉ là một món khai vị, còn bây giờ mới là món chính.
Đau đớn linh hồn lập tức mạnh gấp vô số lần trước đó, các loại quấy phá và xé rách lần lượt tấn công vào trung khu thần kinh của Tô Bạch, cộng thêm sự bài xích và chán ghét của việc cơ thể nằm trong thế giới chuyện xưa “lồng giam một ngày” này đang chèn ép và bóp méo linh hồn, đây là một loại khổ hình đối với linh hồn, là loại khổ hình linh hồn mà Tô Bạch chưa bao giờ từng trải qua.
Nhưng trên mặt hắn lại càng ngày càng bình tĩnh, lần trước ở trong nhà, dưới sự giúp của Phật Gia, Tô Bạch đã nuốt con lươn đó, thật ra ngoại trừ có được ký ức của nữ thi đó ra thì vẫn còn một vài đặc tính còn lại trong cơ thể của Tô Bạch, chỉ là không thể bị phát giác, nhưng bây giờ vì lại ăn lá khiến thuộc tính ẩn giấu của con lươn bị kích thích xuất hiện.
Ý thức của Tô Bạch bắt đầu vặn vẹo, dần dần một chia làm ba, dường như trong đầu hắn xuất hiện thêm ba mình nữa.
Nữ thi từng ở lại địa ngục A Tỳ, thậm chí bị đám người Tô Dư Hàng và Từ Phú Quý nhìn thấy ở địa ngục, điều này cũng có nghĩa sự tồn tại của nữ thi kéo dài qua vài khoảng thời gian, cộng thêm khi Tô Bạch thăng cấp thành thính giả cao cấp, có miếng vàng giúp một tay, ngay khi hai loại đặc tính tập trung lại, ngược lại khiến ký ức vốn bị che phủ và lấp đầy nằm sâu trong lòng Tô Bạch bắt đầu tỉnh lại.
Trong mơ hồ, Tô Bạch phát hiện ra mình ở trong một nhà vệ sinh ẩm ướt và lạnh lẽo.
“Đứa trẻ này bẩn quá, đừng đưa cho em.” Giọng phụ nữ truyền tới.
“Ha ha, rửa một chút là sạch mà.”
Trong tay người đàn ông cầm một đứa trẻ cỡ lòng bàn tay đi tới bên vòi nước, ông ta mở vòi nước để nước lạnh xối lên cơ thể đứa trẻ sơ sinh, đứa trẻ sơ sinh lập tức phát ra tiếng khóc chói tai.
Đột nhiên, người đàn ông nhìn về vị trí bên cạnh mình giống như cảm ứng được gì đó.
Mà người đứng bên cạnh ông ta là Tô Bạch, lần này lại như phá lệ không hề sợ hãi, mà bình tĩnh đối diện với ông ta, đúng vậy, hai cha con, lần đầu tiên đối diện về mặt ý nghĩa nghiêm túc!