Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1279 - Chương 1279 Mở Màn Của Đòn Đánh Trả! 1

Chương 1279

Mở Màn Của Đòn Đánh Trả! 1


“Tôi vẫn luôn rất tò mò!” Tô Bạch bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cha mình: “Tại sao mỗi lần ở trong hình ảnh ký ức, ông luôn có thể nhìn thấy tôi.”


Tô Dư Hàng không nghe thấy giọng nói của Tô Bạch, chí ít là xét từ vẻ mặt của ông ta hiện tại, hình như ông ta chỉ cảm giác được có người đang nhìn trộm mình, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.


Nhưng Tô Bạch của trước đây vẫn luôn có một nghi vấn, đó chính là tại sao Tô Dư Hàng luôn có thể cảm ứng được mình, cho dù mỗi lần dưới cơ duyên xảo hợp mình có thể nhìn thấy hình ảnh trước kia hoặc là một vài hình ảnh mà Tô Dư Hàng có mặt, nhưng Tô Dư Hàng luôn có thể cảm ứng được sự tồn tại của mình, hơn nữa bắn ánh mắt qua. Trước đây Tô Bạch cho rằng đây là vì Tô Dư Hàng quá mạnh, mạnh đến mức có thể nhìn xuyên quá khứ và tương lai, mạnh đến cho dù là sự ngăn cách của thời không cũng không có cách nào ngăn cản được cảm ứng của ông ta, giống như ở chỗ bia mộ nơi chứng đạo đó.


Thế nhưng bây giờ, đến một lần này, Tô Bạch giống như đã nghĩ thông điều gì đó, hắn nhìn Tô Dư Hàng trước mặt mình, say đó duỗi tay chỉ vào đầu mình: “Nếu ngoại trừ khả năng ông thật sự mạnh đến mức không có giới hạn này này, vậy còn có một khả năng khác, đó chính là ông vốn tồn tại trong ký ức của tôi, cho nên mỗi khi tôi có được cơ hội nhìn thấy ký ức quá khứ, ông luôn có thể phát hiện ra tôi, luôn có thể tìm thấy tôi, vì ký ức và nhận thức của tôi vốn chính là nơi mà ông tồn tại!”


Khóe miệng của Tô Bạch từ từ vẽ ra một nụ cười.


Có khả năng ngay cả phát thanh cũng không thể đoán được sự việc sẽ phát triển đến cục diện này.


Đối với phát thanh mà nói, nó muốn Tô Bạch biến thành bộ dáng mà nó thích, ví dụ như trạng thái của Huyết Thi sau khi vợ chết.


Đối với đôi cha mẹ hờ đó của mình, bọn họ vẫn coi Tô Bạch thành một vật chứa gửi gắm sự tồn tại nhiều hơn, bọn họ tồn tại trong nhận thức của Tô Bạch, hoặc là bọn họ cũng không hoàn toàn tồn tại trong ký ức và nhận thức của hắn, nhưng ký ức và nhận thức của hắn chính là một ngôi nhà của bọn họ, là một mắt xích quan trọng để bọn họ lo trước tính sau, vì chắc hẳn bọn họ cũng hiểu đạo lý không thể đặt hết toàn bộ trứng gà vào trong một cái giỏ được.


Đối với Lệ Chi, cô ta mô phỏng lại con đường mà đôi cha mẹ hờ đó của mình đã từng đi qua, cho nên trong đáy lòng Tô Bạch đã đoán ra được Lệ Chi bắt bé con đi có khả năng là muốn coi bé con Tô Vũ Hiên thành mình thứ hai để sử dụng, làm bước đệm cho cô ta trở về.


Ba bên đấu sức, một là phát thanh tối cao, một là đôi cha mẹ hờ có thể che giấu bản thân dưới ánh mắt của phản thanh từ rất sớm, một là người nhập cuộc Lệ Chi từ từ tiến lên, bọn họ đều vây quanh Tô Bạch để tiến hành kế hoạch của mình, mà chính vì mối quan hệ của ba bên đấu sức này mới dẫn đến sự việc đang trượt dần về khu vực đặc biệt.


Tô Bạch nhớ mình từng nói chuyện với Từ Phú Quý, hắn nói ra sự bất lực và mơ hồ của mình, vì cho dù đối mặt với ai hình như mình đều không có cách nào hết, thậm chí hoàn toàn không tìm được bọn họ, loại cảm giác biết mình có kẻ thù mà lại không sờ được đến ống tay áo của kẻ thù này khiến người tuyệt vọng nhất.


Mà khi ấy Từ Phú Quý chỉ là mở miệng khuyên Tô Bạch, trước đây cậu không có biện pháp là vì cậu yếu, đó không phải lỗi của cậu, dù sao bọn họ cũng vì liên quan tới phát thanh mà không có khả năng trực tiếp ra tay giết cậu, cho nên cho cậu thời gian đợi cơ hội, cậu chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, ngay khi cơ hội xuất hiện ở trước mặt cậu quả quyết bắt được nó, rồi vật lộn một phen, như vậy cậu mới có hy vọng tách mình ra khỏi nhân vật quân cờ, cho dù không thể trực tiếp trở thành người đánh cờ nhưng ít nhất cậu cũng có thể rút chân ra làm một người đứng xem.


Bây giờ Tô Bạch thấp thoáng cảm giác được cơ hội của mình hình như đã tới thật rồi.


Phát thanh hy vọng cải tạo Tô Bạch, xóa bỏ Tô Bạch của quá khứ và đắp nặn ra một Tô Bạch mà nó hy vọng nhìn thấy, sau đó nuôi hắn ở nơi chứng đạo như nuôi thú cưng, bớt cho hắn chạy lung tung và xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, ở nơi đó tích lũy thực lực để lại sử dụng cho ngày sau, đây cũng có thể nguyên nhân giải thích tại sao Từ Phú Quý làm rất tốt nhưng kết quả phát thanh vẫn muốn đổi người khác.


Chính vì thế giới chuyện xưa “lồng giam một ngày” này không ngừng kích thích Tô Bạch, khiến ý thức của hắn từ từ thoát khỏi giá trị quan vốn có của mình, mới khiến hắn có thể nhận được cơ hội đứng ở góc độ người đứng xem nhìn mình, cho nên đây là cơ hội do hoàn cảnh tạo thành, cũng là một cơ hội mà phát thanh tạo ra.


Lập tức, chủ đề chính của một ngày này sẽ là Lệ Chi kêu Hải Mai Mai bắt bé con đi, sự gia nhập của Lệ Chi đã khiến tiến trình của toàn bộ sự việc có được sự thúc đẩy, giống như trạng thái phản ứng hóa học rất bình thường lại vì thêm chất xúc tác mà đột nhiên trở nên dữ dội vậy.


Ngay khi Tô Bạch thật sự bắt đầu mất hết can đảm, hoàn toàn chán ghét tất cả rồi, sự kích thích của cái lá đối với linh hồn đã kích thích những đặc tính của linh hồn mình sau khi hấp thụ con lươn, lúc trước con lươn này thân là vật trừng phạt nữ thi nên cũng có sự thần kỳ của mình, mà bây giờ tác dụng của nó chính là cơ hội lần này của Tô Bạch.


Chương 1279

Bình Luận (0)
Comment