Chương 1280
Mở Màn Của Đòn Đánh Trả! 2
Cuối cùng, sự dung nhập của miếng vàng đối với Tô Bạch khi ở Quảng Châu ngày trước đã thay đổi một vài đặc tính trong linh hồn hắn, cho dù Tô Bạch không có khả năng sở hữu năng lực tương tự với miếng vàng có thể thay đổi hư cấu, thay đổi hướng đi của thời gian, nhưng ít nhất có thể khiến linh hồn hắn càng dễ dàng tiếp nhận hình thức biến ảo ký ức.
Đương nhiên, một điểm quan trọng là phát thanh muốn Tô Bạch từ bỏ toàn bộ mọi thứ của mình trước kia để trở thành một Tô Bạch mới, nhưng cha mẹ Tô Bạch lại tồn tại trong ký ức của hắn, một khi Tô Bạch rũ bỏ quá khứ của mình cũng có nghĩ đôi cha mẹ hờ trong ký ức cũng sẽ bị xóa bỏ, cho nên ngay khi hắn đã sớm cam chịu thì thế giới chuyện xưa “lồng giam một ngày” này vẫn chưa kết thúc, đây chính là kết quả đôi cha mẹ hờ đó của Tô Bạch và phát thanh đấu nhau.
Từ Phú Quý từng bảo Tô Bạch chuẩn bị sẵn sàng đợi cơ hội, vì bản thân ông ta hiểu rõ, với thái độ làm người của Tô Dư Hàng, ông ta rất khó để lại cho người có hận ý với mình cơ hội, chuyện này sau khi Từ Phú Quý rời khỏi nơi chứng đạo đã có được sự chứng thực, ông ta ra ngoài chính là chết, cho nên Tô Dư Hàng mới không tới tìm ông ta, vì rất có khả năng Tô Dư Hàng đã biết ông ta chết rồi, một người chết, ông ta còn làm nên được sóng gió gì nữa.
Bằng không, với cái tính cẩn thận của Tô Dư Hàng, làm sao ông ta có khả năng cho phép một lão đồ cổ tồn tại cùng thời đại với mình đột nhiên có được tự do ra ngoài, ông ta còn đang trong trận đánh cờ với phát thanh, làm sao có thể cho phép đối phương bất chợt ra ngoài đâm mình một dao?
Tô Dư Hàng vẫn nhìn về phía Tô Bạch, hình như ông ta vẫn chưa thể nhìn thấy Tô Bạch mà chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được nơi này có người.
Mà Tô Bạch cũng không để ý đến Tô Dư Hàng có phải thật sự không nghe thấy hay là giả bộ không nghe thấy hay không, vì đối với hắn mà nói không có gì khác biệt hết.
Thật ra, bản thân Tô Bạch cũng không ngờ cuối cùng sẽ xuất hiện cục diện này, nhưng ngay khi cục diện này tới gần, hắn lập tức hiểu ra mình nên làm thế nào.
Hắn chậm rãi đi về phía đứa trẻ sơ sinh đang bị xối nước lạnh dưới vòi nước đó, sau đó hắn nhắm mắt lại.
Một khắc này, nội tâm của hắn bắt đầu từ từ liên kết với đứa trẻ sơ sinh này.
Đứa bé sơ sinh này vốn chính là bản thân Tô Bạch, đồng thời đây cũng là Tô Bạch từng mất đi hoặc gọi là bị che giấu ký ức, hắn đang tìm lại ký ức của mình, đang nhặt lại thứ mà mình đã mất đi.
Cuộc đời của hắn không hoàn mỹ, nhưng hắn lại dựa vào cuộc đời không hoàn mỹ đi đến được bước đường ngày hôm nay, mà bây giờ, hắn phải bổ sung lấp đầy bản thân mình.
Điều khiến Tô Bạch hơi có bất ngờ là trong lòng đứa trẻ sơ sinh này lại không có thù hận, vì ở tuổi này của nó vẫn chưa biết thù hận có ý nghĩa gì.
Trong lòng nó tràn đầy sự nghi ngờ và tủi thân.
Mọi người thường nói nội tâm thuần khiết, thường cũng là chỉ thời kỳ còn nhỏ mới có nội tâm thuần khiết chân chính, ngay khi đứa trẻ lớn lên bắt đầu chủ động cầm lì xì trong tay mà không muốn đưa cho phụ huynh nữa, thậm chí là khi đứa trẻ bắt đầu chán ghét các loại đồ ăn không phù hợp với khẩu vị của mình, thì nội tâm thuần khiết của nó cũng sẽ dần mất đi, vì nó không còn là con người đơn thuần hết ăn rồi ngủ hết ngủ rồi ăn, không quan tâm bất cứ thứ gì cũng không đi hỏi đó nữa, nó bắt đầu bị các loại cảm giác “tham sân si hận yêu ác dục” dẫn ra hành động của mình.
Nó ra đời, vừa mới rời khỏi cơ thể của mẹ, nó không có suy nghĩ của bản thân, cũng không có logic của mình, nhưng nó có tình cảm của mình, có nghiên cứu nói khi tinh trùng và trứng kết hợp với nhau trứng thụ tinh, không quá bao lâu đã có khả năng cảm giác đau đớn, cho nên cái gọi là phá thai, cha mẹ không có trách nhiệm thật sự cho rằng dù sao trẻ con chưa ra đời cũng không biết gì hết, dù bị sẩy cũng không có đau đớn gì, nhưng đó hoàn toàn là nói dối lừa mình gạt người.
Đứa trẻ sơ sinh này, nó mang theo một loại khao khát đơn thuần đối với thế giới bên ngoài cơ thể mẹ, cũng tràn đầy sự tò mò đối với thế giới chưa biết, nhưng nó hoàn toàn không ngờ thứ nghênh đón nó không phải là cái ôm ấm áp hoặc là tã lót, mà là dòng nước lạnh vô tình xối thẳng vào cơ thể non nớt của mình.
Cả người Tô Bạch bắt đầu run rẩy, hắn đã hoàn toàn tiến vào trong cảm xúc của đứa trẻ sơ sinh, hắn đang tìm lại ký ức của mình, thậm chí là ký ức càng hoàn chỉnh hơn người thường, dù sao có người nào có thể nhớ ra được chuyện khi mình vừa mới sinh ra mấy tháng thậm chí là ngày đầu tiên sinh ra chứ?
Lúc này, đôi cha mẹ hờ đó ở một bên giống như biến thành phông nền, bọn họ bất động, vì nơi này là ký ức của Tô Bạch, ngay khi một chủ nhân như Tô Bạch cưỡng chế xuất hiện ở đây, toàn bộ mọi thứ ở nơi này đều bị hắn dẫn dắt.
Trong quá trình này, Tô Bạch cảm giác được sự dao động tâm lý của đứa trẻ, hắn bắt lấy toàn bộ tin tức.
Đồng thời, hình ảnh ở đây bắt đầu co rút lại, để lại một khoảng trống lớn, giống như thu nhỏ và di chuyển đến một vị trí góc khác khi phát video trên trang mạng.
Hình ảnh của Tô Bạch bắt đầu từ từ trở nên rõ ràng hơn, đầu tiên là một hình ảnh ở trạng thái tĩnh cố định giống như một bức ảnh, đây là ảnh chụp gia đình, có nam chủ nhân, nữ chủ nhân, quản gia và nữ hầu, giữa nam và nữ chủ nhân lại đặt một cái rương đồng xanh, mà vị trí góc bên phải bức ảnh có một đứa trẻ đang quỳ ở đó, trên trán dán một lá bùa, ánh mắt dại ra, làn da hơi hiện ra màu xanh.
Mà cơ thể của Tô Bạch lại xuất hiện ở bên cạnh đứa bé, đồng thời hình ảnh cũng bắt đầu cử động.
Thợ chụp ảnh chỉ huy mọi người tạo dáng, nhưng cho dù là thợ chụp ảnh hay là nữ hầu và quản gia, dường như bọn họ đều không nhìn thấy đứa trẻ đang quỳ trên đất mà vẫn làm chuyện của mình như cũ.
Tô Dư Hàng vốn nhìn chằm chằm vào máy ảnh chuẩn bị chụp đột nhiên ánh mắt lại rơi lên người đứa trẻ, hoặc là nói lên người Tô Bạch.
Mà Tô Bạch đối với loại ánh mắt này đã quá quen rồi, hơn nữa còn có thể làm đến không thấy, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ, sâu trong lòng bắt đầu xây dựng cầu nối với đứa trẻ.
Hắn biết rõ đòn đánh trả của mình chỉ vừa mới vừa mở màn mà thôi…