Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1281 - Chương 1281 Nguyên Nhân Bệnh Thần Kinh Của Tô Bạch! 1

Chương 1281

Nguyên Nhân Bệnh Thần Kinh Của Tô Bạch! 1


Hình ảnh từ trạng thái tĩnh của ảnh chụp bắt đầu dần dần chuyển sang động, hiển nhiên sóng dao động trong nội tâm người cũng bắt đầu biến hóa.


Lúc này ánh mắt của Tô Dư Hàng không nhìn chằm chằm vào máy ảnh mà nhìn chằm chằm vào sau lưng Tô Bạch.


Cảm giác lưng như kim chích vẫn tồn tại như cũ, nhưng Tô Bạch đã cố hết sức ổn định nội tâm của mình.


Còn nhớ trước kia, mỗi khi có cơ duyên xảo hợp nhìn trộm hình ảnh ký ức của mình trước đây, mỗi lần bị Tô Dư Hàng nhìn chằm chằm, Tô Bạch đều bắt đầu hoảng, sau đó không thể không cưỡng ép mình ra khỏi hình ảnh ký ức này.


Trong này hiển nhiên có sự khiếp sợ đối với việc Tô Dư Hàng có thể nhìn thấy mình, nhưng nguyên nhân lớn hơn chắc hẳn là Tô Dư Hàng đã hoàn toàn chiếm cứ ký ức quá khứ của mình, hơn nữa còn coi đó thành nhà của ông ta, cho nên ông ta mới đuổi Tô Bạch ra ngoài, dù sao với tâm tính và kinh nghiệm của Tô Bạch sau khi trở thành thính giả bị Tô Dư Hàng dọa một lần dẫn đến tâm thần bất ổn lùi ra khỏi hình ảnh ký ức vẫn có thể lý giải được, nhưng liên tiếp vài lần đều bị dọa chạy ra ngoài lại có hơi khó tin, Tô Bạch vẫn chưa yếu ớt mỏng manh đến vậy.


Lần này, nếu như so sánh mấy phương thế lực với nhau lại có hơi giống với Viên Thế Khải đánh cắp thành quả cách mạng sau cách mạng Tân Hợi, nếu như không phải phát thanh muốn loại bỏ Tô Bạch trước kia, vậy Tô Dư Hàng cũng sẽ không đi kháng nghị, mà ngay khi đôi bên đối kháng, Tô Bạch lại thành công giành được thứ mình muốn, bằng không hắn rất khó có được loại cơ hội này.


Ngưỡng mộ, khó hiểu, mơ hồ, đây là những hoạt động nội tâm của đứa trẻ lúc này, nó rất mong đợi có thể đứng chung với cha mẹ chụp ảnh gia đình, nhưng nó không biết tại sao mình phải quỳ bất động ở nơi này, điều này khiến nó rất mơ hồ, nó không biết mình đã làm sai chuyện gì, cũng không rõ mình nên làm thế nào vì hình như cha mẹ mình cũng chưa từng nói nên làm những việc gì thì bọn họ mới thích, bọn họ cũng chưa từng hỏi ý kiến của mình, thậm chí trước đây mình thường xuyên đi quanh nhà, bọn họ vẫn thường bỏ qua mình.


Vẫn không có thù hận, không có căm hận như cũ.


Tô Bạch từ từ nếm trải loại cảm giác hiện tại, trong hình ảnh đầu tiên mình vẫn còn là trẻ sơ sinh nên trong lòng không có thái độ thù địch, bây giờ quỳ gối ở nơi này trong lòng mình lúc trẻ con vẫn không có thù hận như cũ, thậm chí nó còn rất mong chờ có thể đứng chung với đôi nam nữ đó chụp ảnh gia đình, trong nội tâm tràn đầy loại khao khát ấy.


Mới đầu, Tô Bạch vẫn rất có thể lý giải được, nhưng dần dần ngay khi hắn hoàn toàn dấn thân vào mình ở thời điểm đó mới từ từ hiểu được, đối với đứa trẻ ở tuổi này, anh kêu nó lý giải ý nghĩa của yêu hận tình thù và tự do được bao nhiêu, quả thật có hơi không thực tế cho lắm, nó chỉ để ý sự vật có thể nhìn thấy trước mắt mình mà thôi.


Ví dụ, tại sao khi chụp ảnh gia đình tôi không thể đứng chung với mọi người?


Tô Bạch hít một hơi thật sâu, có lẽ nếu không có loại trải nghiệm này mình cũng rất khó thật sự hiểu được mình, mình toàn cho rằng cho dù là mình khi còn là trẻ sơ sinh hay là mình khi còn nhỏ, trong nội tâm chắc hẳn tràn ngập hận ý và oán độc vô tận, thậm chí hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận loại cảm xúc này, nhưng hoàn toàn không có, thật sự không có!


Một hình ảnh này bắt đầu co nhỏ, sau đó ở khu vực trống trải xung quanh lại xuất hiện một hình ảnh khác, trong hình ảnh là trong một căn phòng, có một thiếu niên đang lơ lửng, từ từ chìm nổi trong bình thủy tinh đựng dung dịch nuôi cấy.


Thủy tinh rất trong suốt, cũng vì thế thiếu niên có thể nhìn thấy sự vật trong phòng.


Cơ thể của Tô Bạch xuất hiện bên ngoài thủy tinh, hắn nhìn thấy trên bàn đối diện có một con mèo đen đang nằm phủ phục ở đó, chốc chốc lại lật một quyển trục.


Đây là Cát Tường.


Chỉ là Cát Tường rõ ràng không thể giống như Tô Dư Hàng nhìn thấy mình, nó vẫn làm chuyện của mình, mỗi một bức tranh chính là một chuyện xưa, chính là một trải nghiệm, mà chủ đề chính của cuộn tranh phần lớn là khoảnh khắc vui vẻ cha mẹ ở cùng con cái.


Có cùng cha luyện chữ bút lông, có cùng mẹ luyện đánh đàn, có cùng cha mẹ đi tới thảo nguyên Nỗ Nhĩ Cái du lịch, mặt trời chiều ngả về tây, nhuộm lên thảm cỏ ánh sáng màu da cam, thiếu niên dựa vào vai mẹ ngắm nhìn trời chiều, nhìn đồng cỏ, và nhìn trâu cừu thành đàn.


Ngay khi hắn nhìn thấy hình ảnh này, nội tâm của mình bắt đầu không kiềm chế được run rẩy, thật ra những trải nghiệm khi còn nhỏ bị Tô Dư Hàng mang đi đặt dưới vòi nước xối nước và dán bùa lên ngồi quỳ trong góc đó hoàn toàn không thể so được với hình ảnh này.


Tô Bạch có thể chấp nhận sự tra tấn và khuất nhục, nhưng loại lừa gạt tươi đẹp này mới là dày vò người nhất, cũng làm tổn thương người nhất, hắn vẫn còn nhớ khi mình vừa mới biết được tuổi thơ của mình lại hoàn toàn từ hình ảnh trong bức tranh đi ra, cả người như bị rút hết toàn bộ sức lực, đau lòng đến không có cách nào hít thở nổi.


Cát Tường vẫn tiếp tục làm việc của mình, nó trông có vẻ hơi nhàm chán, nó chốc thì cùng nhìn cảnh sắc trong quyển tranh, lúc cũng nhìn Tô Bạch trong bình nuôi cấy thủy tinh.


Nó vẫn mang bộ dáng thong thả ung dung và cao ngạo đó như thể toàn bộ chuyện này đều không liên quan đến nó, nếu như tính toán không sai thì lúc này cách thời điểm Cát Tường được Tô Dư Hàng dẫn ra khỏi nơi chứng đạo cũng chưa được vài năm.


Cho nên nói, sở dĩ sau này Cát Tường thích bé con hơn nữa còn cẩn thận chăm sóc nó là vì Cát Tường đã bị thế tục cảm nhiễm rồi sao?


Chương 1281

Bình Luận (0)
Comment