Chương 1282
Nguyên Nhân Bệnh Thần Kinh Của Tô Bạch! 2
Mà nó của lúc này thật ra cũng tương tự với Như Ý ở nơi chứng đạo, Như Ý cũng sẽ không đi chăm sóc một đứa trẻ thậm chí là ngậm sữa tươi mang cho nó.
Tô Bạch do dự rất lâu cũng chần chừ rát lâu, hắn nhìn mình trong bình nuôi cấy bên cạnh, không dám nhắm mắt xây dựng liên kết nội tâm, vì Tô Bạch có thể đoán ra được rốt cuộc mình trong bình nuôi cấy có một loại cảm xúc gì.
Hắn hít một hơi sâu rồi lại thở ra, Tô Bạch dừng lại, lòng bàn tay run nhẹ biểu thị lúc này nội tâm của hắn không bình tĩnh.
Mà lúc này, đột nhiên thiếu niên trong bình nuôi cấy đập nước ngoi lên, dung dịch nuôi cấy sóng sánh một hồi, Tô Bạch bị kinh động mới nhìn qua, hắn trông thấy mình khi là thiếu niên ở trong bình nuôi cấy tự nhiên đặt hai tay ra trước, hai chân hơi dạng rộng ra, tư thế này có hơi giống với nhảy cưỡi ngựa phổ biến trên toàn cầu ngày trước.
Hắn quay đầu nhìn về phía bức tranh, trong bức tranh đó Tô Dư Hàng và mình cưỡi ngựa, mình rúc vào trước người Tô Dư Hàng, hai tay nắm dây cương, nhìn phía trước với vẻ mặt hưng phấn.
Gió rất nhẹ, mây rất nhạt, ánh mắt trời dễ chịu, thời điểm này cưỡi ngựa chậm tuyệt đối là một chuyện rất thưởng thụ.
Con ngựa thi thoảng xóc nảy khiến anh có hơi sợ hãi, nhưng sau đó cảm giác được cái ôm vĩ ngạn và ấm áp của cha ở phía sau, đột nhiên anh lại cảm thấy nội tâm mình vô cùng yên bình, đây là sự tín nhiệm đối với cha mình, ở tuổi này gần như trong mắt mỗi một một bé trai trong gia đình bình thường, cha mình chính là một thần tượng số một trong cuộc đời mình.
Ông ấy có thể dẫn mình đi mua đồ chơi, có thể kể chuyện xưa cho mình, có thể cho mình tiền tiêu vặt, có thể cho mình lên vai lên cổ ông ấy nâng lên thật cao.
Chỉ là trong lòng Tô Bạch cũng biết rõ mình không thể do dự quá nhiều, vì nếu bỏ lỡ cơ hội này rồi mình rất khó có thể thoát khỏi vận mệnh làm quân cờ.
Hắn thở dài, duỗi tay đặt lên bình thủy tinh, dần dần nội tâm của Tô Bạch bắt đầu xây dựng mối liên hệ với mình trong bình nuôi cấy.
Vui sướng, vui vẻ, thỏa mãn, tự hào, tươi đẹp, tuyệt vời, đủ các loại cảm xúc khiến người thích thú thông qua mình trong bình nuôi cấy bắt đầu truyền cho Tô Bạch.
Chỉ là những cảm xúc tuyệt đẹp này lại không thể mang tới một chút niềm vui nào cho hắn, vừa vặn ngược lại, trong lòng Tô Bạch khó chịu như bị vặn xoắn vậy.
Mỗi một lần vui sướng, mỗi một lần thỏa mãn, mỗi một lần tự hào, mỗi một lần tôn sùng đều giống như một cây kim sắc bén đâm vào trong trái tim của Tô Bạch.
Hắn vẫn còn đang kiên trì tiếp tục chấp nhận những tình cảm tốt đẹp này, cho dù bọn chúng là thuốc độc nhưng hắn vẫn cần phải đối diện.
Vì đây là bản thân đã mất đi, là ký ức trước đây của mình, mình chắc chắn phải tìm được bọn chúng, mà bây giờ mình nhất định phải tìm được bọn chúng vê, bằng không mình không phải hoàn chỉnh mà chỉ là khuyết thiếu.
Hốt nhiên Tô Bạch ngẩng đầu, hắn chợt phát hiện ra toàn bộ gương mặt của mình trong bình nuôi cấy lại đang dán vào thành bình nhìn mình một cách bình tĩnh.
Tô Bạch hơi hoảng loạn vì loại ánh mắt này đột nhiên khiến hắn cảm thấy trong lòng sợ hãi, đúng vậy, mình của bây giờ đối diện với mình của quá khứ lại có một loại cảm xúc tên là “sợ hãi.”
Đã xảy ra chuyện gì?
Đối phương thay đổi trạng thái cưỡi ngựa giống như nằm mơ trước đó, mặt dán vào thành kính, bất động nhìn mình, trong ánh mắt mang theo một loại Âu Mỹsầu giống như một oán linh đang ở vị trí đầu giường của bạn nhìn chằm chằm vào bạn.
Vậy mà Tô Bạch lại có hơi không dám đối mặt với ánh mắt của đối phương.
“Á á á á á!”
“Á á á á á á!”
“Á á á á á á á!”
Mình lúc còn trẻ ở trong bình nuôi cấy bắt đầu như phát điên kêu gào, hai tay hai chân không ngừng vỗ vào bình nuôi cấy, trong miệng phát ra tiếng kêu điên cuồng, như thể toàn bộ mọi thứ trước mắt đều là đối tượng để nó trút giận, toàn bộ mọi thứ trước người đều là điểm phát tiết sự thô bạo của mình.
Nó tức giận, nó gào thét, nó điên cuồng, nó giống một kẻ điên, giống như một tên tâm thần ra sức giẫm đạp, nó đang giãy dụa, nó muốn rời khỏi bình nuôi cấy, nó đang ngoi lên, nó giống như một người đuối nước nôn nóng muốn ngoi mặt mình lên khỏi mặt nước hít thở không khí tươi mới, cho dù chỉ có một hơi cũng không thể chờ được!
Một màn này khiến Tô Bạch rất quen thuộc, đây rõ ràng là mình khi phát bệnh mà!
Mình thời còn trẻ bị ném vào đây để lấp đầy ký ức vốn dĩ cũng không hiểu gì về tình hình, mỗi lần khi nó phát hiện ra toàn bộ mọi thứ đều là giả, nó đều sẽ tức giận và gào thét, hình ảnh trong tranh càng tươi đẹp thì tiếng gào thét và giãy dụa của nó lại càng mãnh liệt!
Mà lúc này, cửa bị đẩy ra, bóng hình một người đàn ông bước vào, ánh mắt của ông ta rơi lên người thiếu niên trong bình nuôi cấy, sau đó nhìn về phía Tô Bạch ở bên cạnh, nhưng động tác của ông ta không dừng lại, ông ta trực tiếp duỗi tay túm thiếu niên trong bình nuôi cấy ra, ngón tay búng nhẹ vào trán Tô Bạch, cơ thể của thiếu niên trong bình nuôi cấy run lên giống như bị giáng một đòn nặng nề, ánh mắt thô bạo lập tức tiêu tán, chỉ còn lại vẻ mê man.
Sau đó lực chú ý của thiếu niên mê man lại bắt đầu chậm rãi rơi lên bức tranh tươi đẹp phía trước.
Trên mặt lại lộ ra vẻ mặt hạnh phúc tuyệt đẹp như say như dại…