Chương 1283
Hét Lên: Cút Ra Khỏi Ký Ức Của Tôi! 1
Tìm về bản thân đã mất đi, câu nói này đối với người bình thường mà nói có ý tứ đại khái chính là tìm về bản thân giản dị nhất cũng là đơn thuần nhất trước đây, là một loại xem xét lại bản thân mình, nhưng đối với Tô Bạch mà nói, tìm về mình trước kia là một chuyện không mang theo bất cứ tự tình và làm bộ làm tịch gì cả.
Vì cuộc đời của hắn vốn có sự thiếu sót, mà bây giờ việc hắn đang làm chính là bổ sung toàn bộ cuộc đời của mình.
Trong ba hình ảnh có ba Tô Bạch lần lượt đứng bên vòi nước bệnh viện, trong góc trong sân, bên cạnh thiết bị đựng dung dịch nuôi cấy, ba hình ảnh này là ba cuộc đời của Tô Bạch.
Người đầu tiên đại diện cho ra đời, là sự ra đời thuộc về sinh mệnh này của hắn, cho dù cơ thể có từng bị thay đổi hay không, nhưng ít nhất vào một khắc ở ngày đó nó có ý nghĩa là Tô Bạch này, suy nghĩ này, ý thức này, nhân cách độc lập được phát thanh thừa nhận đã sinh ra.
Vì nếu như phát thanh không thừa nhận Tô Bạch là một người cố tình được gọi là độc lập thì cũng sẽ không kéo hắn vào “phát thanh Khủng Bố.”
Thứ hai chính là đại diện cho số phận của hắn, vào một ngày này hắn bắt đầu trở thành vật thí nghiệm tiến vào trong một cơ thể khác, bắt đầu tồn tại với thân phận “Tô Bạch,” đây chính là bước ngoặt trong số phận của hắn.
Thứ ba chính là đại diện cho thời thơ ấu!
Phấn lớn khoảnh khắc tươi đẹp nhất của đời người chính là thời thơ ấu, đại đa số người đều sẽ nhớ thời thơ ấu của mình, nhưng tuổi thơ của Tô Bạch lại là khởi đầu của một loại dày vò, cũng là sự bắt đầu của nội tâm vặn vẹo.
Ngay khi Tô Bạch nhìn thấy ánh mắt điên cuồng phát điên của mình trong bình thủy tinh, hắn đã hiểu ra sự điên cuồng và thô bạo khắc sâu trong linh hồn mình tới từ đâu.
Một thiếu niên cả ngày lẫn đêm bị vứt trong bình nuôi cấy, bị tưới rót ký ức tươi đẹp, mỗi lần khi mình tỉnh lại, trước thì điên cuồng và tức giận, sau lại bị chèn ép, sau đó tiếp tục bị lấp đầy ký ức.
Cho dù là một con thỏ bị dày mò mãi như vậy, nó cũng có thể cắn người và ăn thịt người, huống chi là một con người có tính cách độc lập?
Cho dù ký ức cuối cùng bị che phủ hoàn toàn nhưng ký ức và quán tính để lại sâu trong linh hồn hắn lại không có cách nào thay đổi.
Lúc này, ngược lại Tô Bạch cảm thấy hơi may mắn mình có bệnh thần kinh, vì đây có lẽ là thứ chân thật duy nhất mình khi còn thơ ấu đó để lại cho mình, cũng là dấu ấn duy nhất thuộc về mình trong thời thơ ấu.
Ba hình ảnh, lúc này cùng nhau co nhỏ cuối cùng cùng nhau kéo rộng, rồi cùng nhau xếp thành hàng.
Ba Tô Bạch trong hình ảnh đều nhắm mắt, hắn vẫn đang tiếp tục cảm ngộ, mà trẻ sơ sinh, đứa bé, thiếu niên trong hình ảnh cũng từ từ nhắm mắt lại.
Trẻ sơ sinh không khóc, cho dù dòng nước lạnh lẽo tiếp tục xối lên cơ thể nơn nớt của nó. Đứa bé cũng không khóc, cho dù mình không có cách nào tiến vào trong ảnh chụp chung gia đình như cũ. Thiếu niên cũng không giãy dụa nữa, cho dù hình ảnh có đẹp bao nhiêu hiện ra trước mắt nó thì nó cũng không có hứng thú tiếp tục liếc mắt nhìn, mà trong ba hình ảnh này, có ba Tô Dư Hàng, ánh mắt của ba Tô Dư Hàng cùng nhìn chằm chằm vào Tô Bạch nhưng lại không có cách nào cả.
Cuộc đua, thắng thua, quân cờ, bàn cờ, đều bắt đầu từ đây!
Tuy rằng lần này là bất ngờ, nhưng Tô Bạch mượn sức mạnh của phát thanh trùng hợp bắt đầu phá ván cờ của cha mẹ mình đối với mình, thật ra cũng tương đương với lợi dụng phát thanh để chiếm khoảng trống của phát thanh, về mặt ý nghĩa nghiêm túc mà nói, bây giờ chuyện mà hắn đang làm không hề có sự khác biệt về mặt bản chất so với ván vờ và thực nghiệm mà đôi cha mẹ hờ đó của mình bắt đầu làm với mình để trốn ánh mắt của phát thanh ngày trước.
Trong phòng khách, Hải Mai Mai nằm trên sàn, khóe miệng có nước miếng không ngừng chảy ra, ánh mắt rời rạc, cơ thể hơi run lên, anh ta vốn đã tiêu hao bản thân mình vì gỡ mặt nạ xuống sau lại bị hòa thượng tiến hành sưu hồn một phen, khiến bây giờ ý thức thật sự loạn, thần trí không rõ.
Khuôn mặt của hòa thượng trắng bệch, linh hồn cũng chịu phản phệ cực lớn, sưu hồn vốn không phải một chuyện nhẹ nhàng, huống chi anh ta còn gặp phải một người khó đối phó. Bản thân Hải Mai Mai chính là người cường hóa hệ tinh thần lại từng chấp nhận vài lần nhập thể của Lệ Chi, cách cục linh hồn của bản thân đã rất cao, cho dù nhân cơ hội nguyên khí của anh ta đại thương để tiến hành sưu hồn nhưng hòa thượng vẫn không thành công, không thể đọc được ký ức.
Đương nhiên, nếu như đổi lại là bình thường, hòa thượng sẽ không làm như vậy, vì chơi như vậy phát thanh sẽ không giúp anh hồi phục thương thế mà linh hồn phải chịu, vì đây là hành vi tự tìm đường chết của bản thân anh dưới sự chủ quan, phát thanh sẽ không giúp anh xử lý hậu quả, nhưng bây giờ dù sao mình cũng là nhân bản vô tính, cho dù có bán mạng của cơ thể này để giúp Tô Bạch một lần, hòa thượng vẫn bằng lòng.
Sự khác biệt giữa cao tăng và người bình thường ở đây, bọn họ thật sự nhìn rất thoáng, cho dù là nhân bản vô tính vẫn sẽ nhìn thoáng như cũ.
Gia Thố ngồi trên ghế bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Bạch đang nằm trong sân, lúc này đột nhiên anh ta duỗi tay chỉ vào Tô Bạch và nói: “Các anh có cảm giác được không, hình như khí tức của Tô Bạch có hơi khác.”
“Ý thức linh hồn của cậu ta đang không ngừng phát triển.” Thân là một thính giả cao cấp cường hóa ảo thuật, đối với mấy thứ ở cấp bậc linh hồn và tinh thần này hiển nhiên Giải Bẩm càng có quyền lên tiếng hơn, thật ra bắt đầu từ lúc Tô Bạch nằm trên đất bất động, anh ta đã nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi trong linh hồn hắn, giống như một bản dương cầm, đầu tiên trải qua thung lũng áp lực, sau đó bắt đầu tích sức, mà mục đích tích sức chính là vì đại bùng nổ và cao trào cuối cùng!