Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1286 - Chương 1286 Tới Đây, Đả Thương Nhau Đi! 2

Chương 1286

Tới Đây, Đả Thương Nhau Đi! 2


Ngay sau đó răng nanh của đứa bé trực tiếp cắm phập vào cổ Tô Dư Hàng, đồng thời bắt đầu điên cuồng hút máu tươi của ông ta.


Cơ thể của Tô Dư Hàng từ từ héo úa, cuối cùng, bóng tối phía sau lan rộng tới bao lấy ông ta.


Trong bức tranh thứ ba, thiếu niên vẫn là thiếu niên đó, ánh mắt của nó không còn rơi lên cuộn tranh mà đang đập điên cuồng lên vật chứa thủy tinh trước mắt, vô cùng cuồng loạn và tâm thần.


Tô Dư Hàng đứng trước mặt thiếu niên, cách bình thủy tinh lạnh lùng nhìn nó như thể đang nhìn một con cá vàng nhỏ muốn nhảy ra khỏi bể cá. Trong thời điểm đó, ở thời đại đó, nói một cách không hề khoa trương thì thiếu niên trước mắt Tô Dư Hàng, thật sự chính là sự khác biệt giữa người khổng lồ và con kiến.


Bàn tay của Tô Dư Hàng thò vào túm đầu thiếu niên lên, ông ta theo thói quen chuẩn bị búng bé trai hôn mê. Thế nhưng lúc này, thiếu niên lại hơi mỉm cười, nhũng sợi tơ máu hiện lên trên cơ bắp nó, ngay sau đó thiếu niên vung một quyền đấm thẳng vào bình thủy tinh trước mặt.


“Xoảng!”


Bình thủy tinh lập tức vỡ nát, chất lỏng dinh dưỡng chảy ra khắp nơi, vụn thủy tinh bị lực đạo mạnh mẽ này hất văng vào người Tô Dư Hàng, cơ thể của Tô Dư Hàng lại biến mất một lần nữa.


Trẻ sơ sinh, đứa bé, thiếu niên, cơ thể đều bắt đầu vặn vẹo, Tô Bạch trong mỗi một bức tranh cũng bắt đầu vặn vẹo.


Lúc này, ba bức tranh cùng nhau mai một, trong nháy mắt đã vỡ vụn, trong mỗi một bức tranh đều có một Tô Bạch, cơ thể của ba Tô Bạch vặn vẹo rồi lan rộng cuối cùng hợp lại làm một, ngoài ra, trẻ sơ sinh, đứa bé và thiếu niên cũng từ từ dung nhập vào trong cơ thể của Tô Bạch.


Đây là sân nhà của tôi, nơi này vốn chính là ruộng đất riêng của tôi, Tô Dư Hàng ông dựa vào cái gì ở lại nơi này mãi!


Thẳng cho đến hiện tại, Tô Bạch chỉ nhìn thấy sự thay đổi và ánh mắt của Tô Dư Hàng mà lại không nhìn thấy bà mẹ hờ đó của mình có bất cứ sự khác thường nào, cũng vì vậy, hắn đại khái đoán ra được, có khả năng trong ký ức của mình, số định mức mà Tô Dư Hàng chiếm giữ khá lớn, hoặc là bà mẹ hờ đó của mình cũng không thật sự bước vào trong ký ức của mình, hoặc là thật ra bọn họ có rất nhiều lựa chọn, mà mình là một sự lựa chọn trong đó.


Một bóng người đàn ông mờ nhạt hiện ra trong ý thức của Tô Bạch, mang theo một loại uy nghiêm và cương quyết, loại cảm giác này giống như một người làm cha chuẩn bị dạy dỗ đứa con trai không nghe lời của mình.


Thế nhưng loại thái độ này lại khiến Tô Bạch phản cảm nhất.


“Ầm!”


Ý thức được không gian đang nổ vỡ, dòng sông ký ức thuộc về Tô Bạch đang vặn vẹo.


Cơ thể người đàn ông sừng sững bất động, dường như ông ta rất chắc chắn, chắc chắn Tô Bạch không thể ra tay với mình.


Vì hình thượng của ông ta, thân phận của ông ta, chốn dừng chân của ông ta, khiến cho thật ra bản thân ông ta đã được tính là một phần trong ký ức của Tô Bạch, cưỡng chế đuổi ông ta đi tương đương với tiến hành “róc xương trị độc” với linh hồn.


“Sự tiến bộ của cậu khiến tôi rất kinh ngạc.” Trong bóng tối truyền ra giọng nói một người đàn ông, giọng nói này Tô Bạch rất quen thuộc, đó chính là giọng của Tô Dư Hàng!


Lúc trước Tô Dư Hàng từng hại Từ Phú Quý ở nơi chứng đạo hai mươi năm, đồng thời dẫn Cát Tường ra ngoài, hơn nữa còn chơi cờ tính kế với Phát Thanh nhiều năm như vậy, nếu như đổi lại là góc độ của một thính giả ở bên cạnh quan sát, Tô Dư Hàng hoàn toàn có thể được coi là một thần tượng hoặc là một hình mẫu.


Nhưng đứng ở góc độ của Tô Bạch để xét, người trước mặt này là mục tiêu mình nhất định phải giết chết!


Người đời thường nói, thù hận lớn nhất không ngoài thù tình thân, nhưng ở đây hình như nó càng cao cấp hơn một chút, vì cha mẹ của Tô Bạch chính là kẻ thù lớn nhất của hắn, thứ mà bọn họ bóp chết chính là thời thơ ấu của mình, đồng thời cũng gần như muốn bóp chết vận mệnh của mình!


“Cậu biết không, lúc đầu tôi và mẹ cậu còn cãi nhau vì chuyện của cậu.” Giọng nói của Tô Dư Hàng vẫn rất bình tĩnh như cũ ngay cả khi bây giờ đang ở trong ý thức ký ức, Tô Bạch hoàn toàn chiếm quyền chủ động và ưu thế: “Khi ấy tôi đã cảm thấy hình như đứa trẻ này rất khao khát được tiến vào trong gia đình này của chúng tôi, trên thực tế, một vài chuyện tôi cũng biết, khi ở trên đảo Tần Hoàng, cậu phát điên vì cô ta, thậm chí không tiếc bị trừng phạt mà đi giết người báo thù cho cô ta.


Có đôi khi tôi còn nghĩ, nếu tôi thật sự coi cậu thành con trai mình mà đối xử, ít nhất cậu sẽ là một đứa con rất hiếu thuận, đúng không?”


Câu hỏi này mang theo một chút sầu não, đồng thời cũng có một loại buồn bã.


Nhưng đây chính là sự lựa chọn cuộc đời, cũng là sự lựa chọn con đường, bây giờ nói những lời này thật ra cũng không có ý nghĩa gì cả, sự lựa chọn đã làm ra từ hơn hai mươi năm trước, con đường cũng đã sớm đi qua rồi.


Đối mặt với uy hiếp của Tô Bạch, Tô Dư Hàng vẫn trông có vẻ không vội không hoảng như cũ, nói: “Thật ra tôi chân chính đã không còn ở trong ký ức của cậu, mà cậu xóa bỏ tôi sẽ phải trả cái giá linh hồn của mình bị thương nghiêm trọng, cậu thậm chí sẽ rớt khỏi cảnh giới thính giả cao cấp. Mà cái giá này, Phát Thanh sẽ không phục hồi giúp cậu, cậu đã đuổi tôi ra khỏi ký ức của cậu, tôi đã không có cách nào làm ra ảnh hưởng gì đối với cậu nữa, không phải sao?”


Tô Bạch tiếp tục bước từng bước lại gần Tô Dư Hàng.


“Tô Dư Hàng.” Tô Bạch hô.


“Ừm.” Tô Dư Hàng đáp lời.


“Cha.”


“Ha ha, ừ.”


“Ba.”


“Ừm.”


“Có câu này, tôi vẫn luôn rất muốn nói với ông.”


“Nói đi, tôi đang nghe đây.”


“Đầu tiên, tôi không tin cho dù bản thân ông đã rời khỏi nơi này nhưng một sợi phần hồn này của ông tiêu tan sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với bản thân ông, thứ nữa, tôi thật sự rất muốn nói với ông một câu, đó chính là, tới đây, đả thương nhau đi!”


Chương 1286

Bình Luận (0)
Comment