Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1285 - Chương 1285 Tới Đây, Đả Thương Nhau Đi! 1

Chương 1285

Tới Đây, Đả Thương Nhau Đi! 1


“Cút ra khỏi ký ức của tôi!”


Đây là ý chí tới từ Tô Bạch cũng là tiếng hô tuyên bố chủ quyền của mình, thứ vốn nên thuộc về bạn thậm chí là đối với đại đa số người mà nói đó là thứ cơ bản nhất có từ khi sinh ra, nhưng đối với Tô Bạch mà nói, muốn lấy được nó về lại trắc trở như thế, hơn nữa dường như chỉ có một cơ hội duy nhất trước mặt này.


Trong hình ảnh đầu tiên, đứa trẻ sơ sinh quay đầu nhìn chằm chằm vào Tô Dư Hàng đang đặt mình dưới vòng nước để xả, cùng với đứa bé sơ sinh quay đầu, lúc này dòng nước đã tạm ngưng, nhiệt độ trong toàn bộ nhà vệ sinh lập tức giảm xuống dưới không độ, trên vách tường thậm chí đã phủ đầy sương mù trắng.


Mà thân hình của Tô Dư Hàng vẫn không nhúc nhích, ông ta không thể cử động, ông ta không tài nào động đậy được, thứ duy nhất có thể di chuyển của ông ta thật ra chỉ có ánh mắt của ông ta.


Trong ký ức của Tô Bạch, Tô Dư Hàng chỉ có thể duy trì sức ảnh hưởng của mình, hơn nữa dưới tiền đề cực kỳ khắc chế giữ vững bốc cục tu hú sẵn tổ, ông ta không có khả năng đao to búa lớn tiến hành thay đổi ký ức của Tô Bạch để đảm bảo mình mãi mãi chiếm giữ nơi này, thật ra, ông ta hoàn toàn có năng lực trực tiếp tiến hành cướp của Tô Bạch.


Nhưng ông ta không thể làm như vậy, giống như Từ Phú Quý đã nói, vì có sự tồn tại của Phát Thanh cho nên bọn họ không dám giết cậu, chính vì có sự tồn tại của Phát Thanh, cho nên Tô Dư Hàng không dám trực tiếp làm bậy như vậy với Tô Bạch!


Bóp méo ký ức của một người trông thì rất đơn giản nhưng lại rất dễ xảy ra vấn đề lớn, đặc biệt là dưới sự thay đổi phi chủ động này rất có khả năng sẽ thu hút sự chú ý của Phát Thanh. Ngược lại điểm chú ý của Phát Thanh không phải là phát hiện ra trò mờ ám của Tô Dư Hàng, thật ra thứ mà nó để ý là với loại ký ức bị thay đổi một cách bị động, không hiểu rõ điều kiện đó của Tô Bạch, hắn còn có thể được gọi Tô Bạch nữa không?


Sự nhận biết của Phát Thanh về một thính giả có một loại tiêu chuẩn thuộc riêng về mình, ví dụ như lúc trước thật ra Tô Bạch là quỷ hồn đoạt xác, nhưng dù sao hắn cũng có nhân cách và suy nghĩ riêng của mình, đồng thời cũng tự mình trải qua thời kỳ thanh xuân, lên cấp hai, cấp ba rồi đến đại học của mình, để hắn sở hữu ý thức và tư duy của mình, cũng vì vậy, cho dù lai lịch của Tô Bạch rất vặn vẹo, thậm chí không đi theo con đường trưởng thành của người bình thường nhưng Phát Thanh vẫn nhận định Tô Bạch là một cá nhân, là một người có thể trở thành thính giả tiến vào thế giới chuyện xưa.


Mà nếu như Tô Dư Hàng quá mức bóp méo ký ức của Tô Bạch, thậm chí sắp xếp ký ức của hắn đạt đến một mức độ mình mãi mãi không có khả năng bị đuổi đi, vậy sự thay đổi của ký ức nhất định sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, sẽ ảnh hưởng đến nhân cách và con người bản thân hắn, đến khi đó Tô Bạch có thể tiếp tục trở thành thính giả hay không, có thể được Phát Thanh duy trì nhận định hay không lại rất khó nói. Mà Phát Thanh đối với thính giả mà mình không thể nhận định được thường chỉ có một quy tắc là nhiệm vụ hiện thực giết chết này, hoặc là càng dứt khoát hơn một chút tự mình kéo người đó vào thế giới chuyện xưa rồi tiến hành tiêu diệt.


Cũng vì thế, mới tạo thành cục diện quẫn bách khi Tô Dư Hàng đối diện với Tô Bạch cường thế trở về giành lại quyền chủ đạo trong ký ức của mình như hiện tại.


“A a a a a a!”


Đứa trẻ sơ sinh há miệng bắt đầu hét chói tai, một khắc này, trong miệng nó xuất hiện hai cái răng nanh, đây là răng nanh thuộc về cương thi, có một luồng thi khí tản ra từ trên người nó.


Ngay sau đó, răng nanh của đứa trẻ sơ sinh trực tiếp cắm phập vào tay của Tô Dư Hàng, thi khí thi độc bắt đầu rót vào trong cơ thể của Tô Dư Hàng, đồng thời đầu hất ra, cánh tay của Tô Dư Hàng bị xé dứt. Tô Dư Hàng đã đứt tay bắt đầu mất đi quyền khống chế đứa trẻ, đứa trẻ sơ sinh vẫn tiếp tục nổi trên mặt nước, mà cơ thể của Tô Dư Hàng lại bắt đầu từ từ lùi về sau, dần dần tiến vào trong bóng tối. Đây là sự nhượng bộ của ông ta, vì trong hình ảnh ký ức cụ thể hóa, ông ta rất khó chỉ đạo và thay đổi được gì, nhiều lắm chỉ là một cái liếc mắt, một cái quay đầu đó, mà đây là thế giới ký ức của bản thân Tô Bạch, cho nên hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì để loại bỏ ký ức mà mình không muốn ra ngoài.


Cơ thể của đứa bé cũng bắt đầu đứng dậy, trên người nó không còn hiện ra màu xanh thẫm của cương thi nữa mà là lộ ra một loại đỏ tươi như máu, trên người tản ra khí tức của khát máu và yêu dị, trong miệng đồng thời cũng có hai cái răng nanh lộ ra, nhưng đây không phải của cương thi mà là huyết mạch Huyết tộc.


Đứa bé đi về phía cả gia đình đang ở, những người khác dường như đều không nhìn thấy nó, chỉ có ánh mắt của một mình Tô Dư Hàng là di chuyển theo bước chân của nó.


Hai người này một lớn một nhỏ, lúc này lại có một loại cảm giác tất cả mọi người đều say chỉ có mình ta là tỉnh.


Có điều, Tô Dư Hàng ngoại trừ ánh mắt ra cũng không có khả năng di chuyển gì khác, vì ông ta phải ngồi ở nơi đó chụp ảnh, theo ký ức, lúc này ông ta chỉ ngồi ở đó, ông ta có thể di chuyển ánh mắt nhưng lại không thể tự tiện làm ra hành động.


Đứa bé đi tới trước mặt Tô Dư Hàng, há miệng phát ra tiếng càu nhàu chất vấn từ trong cổ họng, giống như đang hỏi Tô Dư Hàng tại sao không dẫn mình chụp ảnh gia đình.


Chương 1285

Bình Luận (0)
Comment