Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1298 - Chương 1298 Giao Lưu Hữu Nghị Giữa Các Đơn Vị Anh Em 1

Chương 1298

Giao Lưu Hữu Nghị Giữa Các Đơn Vị Anh Em 1


Sự việc cũng không phát triển dựa theo cách chắc chắn phải vậy, thậm chí qua hơn một tuần, tiến độ trao đổi giữa đôi bên vẫn dừng lại ở câu “Fuck, vậy mà thật sự bị mình đục thông rồi…” đó của đối phương.


Sau đó, hai người đều nên làm gì thì làm cái đó.


Tô Bạch nằm vào trong quan tài của mình ngủ, đợi qua một ngày khi mình ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn gương đồng, đối diện không có bóng người cũng không biết là nằm vào quan tài hay là đi dạo rồi.


Đương nhiên, có thể nghĩ ra được khu vực mà đối phương có thể đi dạo phỏng chừng cũng không nhiều.


Vì tuy rằng chưa từng giao lưu nhưng Tô Bạch vẫn có thể đoán ra được đại khái bên kia gương đồng chắc hẳn là nơi chứng đạo phương Tây.


Hai nhà coi như là hai công ty dưới trướng Phát Thanh, đều là phát triển và tiến bộ dưới sự lãnh đạo anh minh của Phát Thanh, thậm chí còn có thể tặng cờ thi đua, bên trên viết “đơn vị anh em.”


Nhưng đôi bên thật sự không có hứng thú với loại chuyện chào hỏi hữu nghị với đơn vị anh em đối diện này, Tô Bạch cảm thấy vị đối diện đó phỏng chừng cũng nhàn phát hoảng rồi, cho nên mới sờ đông một tí mò tây một chút, cuối cùng lại đục thông đường.


Ừm, nói một cách chính xác thì thật ra không phải thông đường rồi, nhưng cái này tương đương với hiệu quả nói chuyện qua video, người không thể chân chính xuyên qua đây nhưng ngược lại có thể đồng bộ giọng nói và hình ảnh.


Bị ném vào nơi này, không thể kiềm chế được mà đào động lung tung thật sự không thể nói là kỳ quái, vì không phải bây giờ Tô Bạch cũng dự định mày mò những nhạc khí vật phẩm bồi táng đó hay sao.


Hôm nay, Tô Bạch đi tới bên hoàng tuyền trước, đối với cô hồn dã quỷ trong hoàng tuyền mà nói thật sự có chút ý tứ lãnh đạo tới đây quan sát. Lãnh đạo tiền nhiệm ở đây hai mươi năm đã sớm lười ra khỏi quan tài rồi, nhưng lãnh đạo đương nhiệm mới lên làm quan lại đang hừng hực ý chí, mọi người cũng phải cẩn thận hầu hạ. Hai bộ câu đối phúng điếu mà Tô Bạch ném xuống trước đó dẫn tới mấy nghìn vong hồn thi thể ở đây khóc đau đớn chính là một ví dụ tốt nhất. Trong thế giới hiện thực người thân của lãnh đạo chết, cấp dưới quỳ trước mộ phần khóc còn đau lòng hơn cả cha ruột mình chết, ví dụ này đi đâu cũng có.


Ngẩng đầu nhìn tế đàn một chút, đàn tranh vẫn còn đặt bên trên, Tô Bạch cũng không cất nó đi, dù sao ở đây ngoại trừ đại lão chứng đạo cũng không có vị khách nào khác, cho dù đại lão chứng đạo nhưng dù sao cũng không phải củ cải bên đường, một năm phỏng chừng có không quá mười người có thể tới. Đây vẫn còn tính là nhiều, có khả năng con số thật sự phải giảm xuống năm mươi phần trăm. Dù sao trước đó Từ Phú Quý cũng không để lại bảng biểu trực ban gì nói với Tô Bạch ngày nào tháng nào năm nào có ai tới chứng đạo.


Nhìn đàn tranh, lại nghĩ đến phân thân huyết ảnh của mình, Tô Bạch không tự chủ được phân tán suy nghĩ của mình lên mở ban nhạc, ôi, không có cách nào, ở đây không có niềm vui, bạn cũng phải tự mình chủ động tạo ra một chút niềm vui vậy.


Lúc này, hình ảnh trong đầu Tô Bạch là mấy phân thân của mình chơi nhạc cụ, bản thể của mình thì cầm gậy chỉ huy chỉ huy hoàng tuyền, nghìn vạn thi thể vong hồn trong hoàng tuyền đồng thanh hợp xướng.


“Gió đang gào thét, ngựa đang kêu, Hoàng Hà đang rít gào, Hoàng Hà đang rít gào, đồi núi Hà Tây cao vạn trượng, cao lương ở Hà Đông Hà Bắc đã chín, anh hùng kháng Nhật trên núi rừng không ít…”


Tự mua vui trong đầu mình một lúc, Tô Bạch cũng từ bên hoàng tuyền trở về bên quan tài, mà lúc này, vừa vặn đối phương cũng giống như Tô Bạch ngồi bên cạnh quan tài, hơn nữa đôi bên gần như theo bản năng ngẩng đầu nhìn gương đồng trên đầu cùng một lúc, hiển nhiên cũng nhìn thấy đối phương.


Ánh mắt giao tiếp ngắn ngủi nhưng vẫn không có trao đổi gì cả, tuy rằng cuộc sống ở nơi này rất chán ngán, nhưng hai người vẫn chưa cô độc đến mức cần giãi bày với nhau.


Trong tay đối phương cầm thanh trường kiếm bắt đầu luyện kiếm, rõ ràng không thèm để ý đến ánh mắt của Tô Bạch.


Tô Bạch cứ nhìn đối phương luyện kiếm như vậy, nhìn một lúc, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười nghiền ngẫm, vì hắn phát hiện ra kiếm pháp của đối phương có hình bóng của phương Đông rất rõ ràng.


Rốt cuộc kiếm pháp phương Đông thế nào, cho dù là trong lòng người bình thường cũng biết rõ. Dù sao phim võ thuật cũng từng là một hồi ức chung của tất cả mọi người trong một thời đại, mà kiếm pháp phương Tây lại càng chú trọng vào ngắn gọn và hiệu suất hơn. Tuy rằng bản chất của kiếm pháp phương Tây và phương Đông là như nhau, bản thân vũ khí chẳng qua cũng chỉ là cây cầu phòng thủ và tấn công, nhưng không nghi ngờ gì từ góc độ thường thức mà nói, kiếm pháp phương Đông vẫn đẹp hơn một chút.


Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân khiến võ thuật bắt đầu dần dần trở thành một ngành sản nghiệp văn hóa mới, hiển nhiên càng cần lấy lòng người xem hơn.


Kiếm thuật của đối phương vận hành như nước, mang theo một loại tiết tấu đặc biệt, tốc độ của anh ta không nhanh, thậm chí bước chân rõ ràng còn chậm chạp, nhưng lại thể hiện tiết tấu kiếm thuật một cách hoàn mỹ, người kiếm hợp nhất, không có cách nào hình dung vào lúc này, càng giống như người kiếm và môi trường xung quanh sinh ra độ ăn khớp cực kỳ rõ ràng.


Tuy rằng kiếm pháp chậm rãi, động tác chậm chạp, nhưng nếu anh dám lại gần vẫn có khả năng trong nháy mắt bị không gian xung quanh quấy vụn, đây là sức mạnh thuộc về thính giả cao cấp, mà đối phương rõ ràng đã dung hợp kiếm pháp với cảnh vật xung quanh lại với nhau.


Cho dù là Tô Bạch của hiện tại cũng không làm đến được một điểm này, sau khi thăng cấp thành thính giả cao cấp, hắn quả thật có thể hưởng thụ khoái cảm khi dễ dàng đánh bại kẻ khác, cũng đã từng đánh bại Giải Bẩm.


Chương 1298

Bình Luận (0)
Comment