Chương 1297
Lời Hỏi Thăm Tới Từ Đơn Vị Bên Cạnh 2
Ngây người một lúc, đột nhiên Tô Bạch nghe thấy trong hoàng tuyền lại truyền ra những tiếng khóc, nhìn qua lại phát hiện mấy bộ thi hài ma quỷ đó đang khóc, có vài người khóc thể hiện rõ chân tình, tuy rằng bọn họ cũng không có nước mắt có thể rơi, có vài người thì lại gào khan.
Mới đầu Tô Bạch vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn một lúc cuối cùng cũng hiểu ra, cái đám cô hồn dã quỷ này đang nịnh bợ mình đây mà, thấy mình ném hai bộ câu đối phúng điếu xuống, cho rằng mình đang nhớ thương cha mẹ cho nên cũng cùng khóc theo.
Điều này khiến Tô Bạch có hơi dở khóc dở cười.
Rời khỏi bên hoàng tuyền, hắn trở về trong quan tài của mình nhưng không nằm xuống, mà dựa lên quan tài hút thuốc. Trong quan tài mà Từ Phú Quý nằm lúc trước để lại vài bao thuốc, đủ cho Tô Bạch hút một đợt lâu. Đương nhiên, nếu như hắn nằm hai mươi năm giống như Từ Phú Quý vậy thuốc lá chắc chắn không đủ, chỉ có thể mong đợi mình có thể nhàm chán và cô độc giống như Từ Phú Quý đã nói, đến ngay cả hút thuốc cũng lười.
Rời khỏi thế giới chuyện xưa đó đã ba ngày nhưng thương thế linh hồn của Tô Bạch vẫn chưa hồi phục, ngay khi rời khỏi thế giới chuyện xưa, giống như trong dự liệu, Phát Thanh sẽ không giúp Tô Bạch khôi phục linh hồn, vì Tô Dư Hàng vốn chính là vật ký sinh trong linh hồn hắn, được coi thành một thể với linh hồn của Tô Bạch. Tô Bạch tự cắt linh hồn tách rời khỏi Tô Dư Hàng có thể nhìn thành một loại tu hành, đồng thời cũng là một loại cách làm mang tính năng động chủ quan của mình, hiển nhiên Phát Thanh sẽ không giúp Tô Bạch hồi phục, mà cũng không biết nên hồi phục nguyên vẹn thế nào.
Lẽ nào đắp linh hồn của Tô Dư Hàng về chắc?
Nhưng cũng may Tô Bạch là cơ thể kéo theo linh hồn thăng cấp, cơ thể hắn không có bất cứ tổn thất gì, cũng vì vậy cho dù linh hồn bị tổn thương khiến cho bây giờ thực lực của hắn rớt khỏi thính giả cao cấp, miễn cưỡng được coi là nửa bước tiến vào thính giả cao cấp. Nhưng Tô Bạch đã tìm lại được ký ức của mình cũng là có được một loại thăng hoa về linh hồn, về phần thương thế và phục hồi nguyên dạng, chỉ cần một hai tháng chậm rãi hồi phục là được.
Nếu như có thể có được cách chữa thương như Từ Phú Quý làm với Cát Tường lần trước, vậy việc hồi phục thật sự chỉ là chuyện trong vài phút bọ, nhưng bây giờ ở nơi này lại rõ ràng không có khả năng.
Bé con vẫn chưa có tin tức, mà có tin tức thì Tô Bạch cũng không có cách nào ra ngoài tìm được, nhưng trải nghiệm trong “lồng giam một ngày” đã tháo gỡ khúc mắc của Tô Bạch, nhất định phải tìm được con trai mình, nhưng hắn không đến mức giống như trước kia, đau khổ mang thâm thù đại hận giống như Tường Lâm tẩu.
Liên tục hút ba điếu thuốc, Tô Bạch cũng cảm giác được có hơi vô vị, khi cảm thấy nhàm chán, cách mà hắn ứng đối rất đơn giản, đó chính là ngủ.
Nằm vào trong quan tài cách biệt thế giới bên ngoài, mình nhắm mắt dưỡng thần cũng được mà thật sự ngủ cũng được, đều là cách không tồi để giết thời gian, vì ngoài trừ cách này ra, bạn cũng không có cách giải trí nào khác.
Bốn yếu tố cuộc đời là ăn, mặc, ở, đi lại, nhưng ở nơi này chỉ giải quyết được ở thôi, những căn bản khác thì miễn bàn, cho dù là ở phương diện ăn, bây giờ trên cơ bản Tô Bạch cũng đi theo cách “tích cốc” của thần tiên, mỗi ngày cơ thể hấp thụ một ít thi khí bổ sung là được rồi. Anh muốn ăn gì chứ, trừ phi bắt hai con mèo đen đó nướng lên ăn, bằng không phải vào hoàng tuyền tìm mấy thi thể chưa nát hết đó xâu thành một xiên thịt dê.
Bây giờ Tô Bạch đang nghĩ, nếu thật sự sống ở nơi này thời gian rất dài, có khả năng mình thật sự có thể mày mò ra cách diễn tấu vài nhạc cụ trong đống vật phẩm bồi táng này, dù sao hắn cũng có nền móng chơi dương cầm ở đây, nếu nghĩ theo chiều hướng tốt hơn một chút, sau này mình có thể ngưng tự ra phân thân huyết ảnh của mình, vậy hoàn toàn có thể tạo thành một ban nhạc với mình, một mình đánh đàn tranh, một mình đánh chậu sành, một mình gõ chuông, sau đó đối mặt với hoàng tuyền, nghìn vạn thi thể bên trong cùng nhau reo hò hoan hô như mở hội biểu diễn cá nhân ấy.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, Tô Bạch vung tay lên, nắp quan tài lơ lửng đợi hắn bước vào, nhưng ngay khi một chân của Tô Bạch vừa mới giẫm vào, đột nhiên trên đầu mình truyền tới một tiếng “vang giòn.”
“Ầm… ầm… ầm…”
Tô Bạch dừng động tác, nhìn lên đầu mình, chẳng lẽ có người tới chứng đạo?
Nhưng người tới chứng đạo chắc hẳn nên tiến vào từ lối vào ở đằng trước chứ, hơn nữa bên đó cũng không có ánh sáng, rõ ràng lối vào vẫn chưa mở ra, vậy không thể có người tới chứng đạo được.
Nhưng âm thanh bên trên là sao đây.
Sao lại giống như có ai đang gõ lên tường vậy?
Không có khả năng lần này vị trí lối vào vừa vặn ngay trên công trường xây dựng nào đó, và người ta đang ở bên trên đào móng được chứ?
Mang theo tâm trạng như vậy, Tô Bạch cứ đứng nguyên tại chỗ ngẩng đầu nhìn lên trên như thế.
Rất nhanh, tiếng “ầm… ầm… ầm…” càng lúc càng rõ ràng, cũng càng ngày càng nét.
Thẳng đến khi tiếng vang giòn truyền tới, một tảng đá từ trên đó lại rớt xuống, chỉ là tảng đá này không đập xuống mà trong quá trình lăn xuống đã hóa thành bụi phấn tản đi.
Bên trên lộ ra một mặt phẳng tương tự với gương tròn, to như một cái bàn vuông, màu sắc hơi tối cũng hơi đậm, giống như gương đồng, nhưng rất nhanh Tô Bạch đã phát hiện ra, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, người xuất hiện trong gương không phải bóng của mình, vừa vặn ngược lại, trong gương xuất hiện một người đàn ông yêu dị mặc lễ phục đêm, bên cạnh anh ta cũng có một quan tài, chỉ là quan tài đó rõ ràng nghiêng theo phong cách phương Tây, bên trên khắc họa thiên thần và ma quỷ trong truyền thuyết thần thoại phương Tây, mà trên quan tài bên cạnh Tô Bạch lại khắc họa rồng sinh chín con.
Tô Bạch ngẩng đầu nhìn đối phương trong gương.
Đối phương cũng nhìn mình từ trong gương, ngay sau đó, đối phương hé miệng, dùng tiếng Anh hô lên một tiếng có hơi bất ngờ: “Fuck, vậy mà thật sự bị mình đục thông rồi…”
Lúc này Tô Bạch mới phát hiện ra trong tay đối phương còn cầm một thanh trường kiếm, rõ ràng tiếng “ầm ầm ầm” trước đó là đối phương đang đục tường, hơn nữa hình như còn thành công…