Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1296 - Chương 1296 Lời Hỏi Thăm Tới Từ Đơn Vị Bên Cạnh 1

Chương 1296

Lời Hỏi Thăm Tới Từ Đơn Vị Bên Cạnh 1


Tiếng trầm thấp nặng nề mang theo hỗn loạn truyền tới từ trên đàn tế, tiếng nước chảy xiết trong hoàng tuyền đối diện lẫn vào chung, rõ ràng càng thêm loạn không chịu được.


Gảy rất lâu, cuối cùng Tô Bạch cũng chọn từ bỏ, đàn tranh trước mặt là một món trang sức ở nơi này, cũng có thể nói thành vật bồi táng, chôn ở bên dưới lòng đất hơn nghìn năm vẫn không mục nát như cũ, thậm chí có thể nói là mới toanh như lúc ban đầu.


Tuy rằng cậu chủ Tô biết không ít nhạc khí, nhưng lại chưa từng học đàn tranh, ngược lại có thể đánh đàn dương cầm, nhưng anh muốn tìm được một cây dương cầm ở trong mộ cổ hơn nghìn năm lịch sử này, độ khó tương đương với tới triều Hán ăn KFC.


Thử một lúc, Tô Bạch vẫn chọn từ bỏ, hắn vốn còn muốn ngồi trên đàn tế gảy một khúc “Biển xanh cười một tiếng” với hoàng tuyền trước mặt, bây giờ rõ ràng là không có khả năng thành công.


Sau đó hắn đẩy đàn tranh đi, duỗi tay cầm ngọc tỷ nước Điền lên nghịch trong tay, bên bàn tế, Như Ý và Cát Tường đều nằm phục ở đó, điều này khiến Tô Bạch có hơi ngại ngùng.


Vốn cậu chủ Tô phát hiện ra đàn tranh ở trong mộ cổ mới nổi hứng chơi, trực tiếp gọi hai con mèo cùng nhau tới đây nghe mình biểu diễn, kết quả hai con mèo xưa nay chưa từng nể mặt đều tới hết, nhưng màn biểu diễn của mình thảm hại quá, hai khán giả duy nhất vẫn còn đợi ở đây mà một người biểu diễn duy nhất như mình lại định bỏ trốn.


Cũng may Như Ý và Cát Tường là mèo, hơn nữa đều là mèo có tính cách lạnh lùng, cũng chẳng muốn phát biểu tâm trạng chế giễu gì với Tô Bạch, thấy hắn không mân mê đàn tranh nữa, hai con mèo nên làm gì thì làm cái đó.


Ngọc tỷ nước Điền có hơi ấm áp, cảm giác tay rất tốt, đối với Tô Bạch của hiện tại mà nói, thân phận của hắn có thể khiến mình tùy ý chơi đùa ngọc tỷ nước Điền nhưng lại không thể cất làm của riêng.


Tuy rằng Tô Bạch được tính là một nửa công chức, nhưng dù sao Phát Thanh cũng không phải xí nghiệp quốc doanh, muốn tham chút lợi nhỏ của Phát Thanh, vậy phải xem mình có cái răng tốt đó không đã.


Hắn đặt ngọc tỷ nước Điền về chỗ cũ, nhìn nước hoàng tuyền ở trước mặt, đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, bia mộ của Tô Dư Hàng đang ở bên dưới, hình như bia mộ của bà mẹ hờ đó của mình cũng ở bên dưới nốt, làm con trai lâu như vậy rồi, gặp được mộ bia của cha mẹ mình cũng phải thắp chút gì đó cho ý nghĩa, không, là tế lễ một chút chứ.


Cho dù bọn họ vẫn chưa chết, nhưng cái này chỉ đơn giản là trông mong bọn họ chết sớm một chút là tốt rồi.


Vật bồi táng trong ngôi mộ không ít, vải vóc lụa là đều có, thậm chí ngay cả bút và mực cũng có nốt, cũng đúng thôi, tuy rằng diện tích chiếm giữ của nước Điền cổ không lớn, sức ảnh hưởng trong lịch sử trên cơ bản cũng có thể bỏ qua, nhưng cho dù là một đại vương chiếm đất trên núi nhiều năm cũng có thể tích được không ít tài phú, huống chi là một quốc gia.


Vật bồi táng trong ngôi mộ này hiển nhiên cái gì cũng có, đồ mà chủ nhân của ngôi mộ lúc sinh thời có thể dùng dù sao vẫn phải sắp xếp trong ngôi mộ một chút, thậm chí không chỉ một phần.


Tô Bạch viết hai bức câu đối phúng điếu trước, đây là lời giao hẹn của mình với Tô Dư Hàng, ai ra ngoài thì tặng câu đối phúng điếu cho người kia, bây giờ Tô Bạch đối xử công bằng, cũng tặng cho bà mẹ hờ đó của mình một phần.


Câu đối phúng điếu của Tô Dư Hàng chính là một phần viết lần trước đó, một chữ cũng không nhạt đi, Tô Bạch lại thêm một phần khác là: Nhớ ơn mẹ hiền truyền lại đời sau, mãi lưu tấm gương trong nhân thế.


Chua, chua đến ê răng, nhưng Tô Bạch lại cảm thấy được đấy chứ, hắn hứng khởi cầm hai câu đối tới bên hoàng tuyền, dưới nước tạm thời không xuống được, với thân phận của Tô Bạch hiện tại muốn tắm trong hoàng tuyền cũng không có yêu ma quỷ quái nào dám tới mê hoặc hắn như trước đây, nhưng hắn biết rõ thân phận của mình ở đây, một vài chuyện có thể làm nhưng cũng có một vài chuyện không thể làm, bằng không dựa theo tính cách của hắn ngày trước đã sớm cầm búa sắt xuống sống đập nát bia mộ của hai vợ chồng Tô Dư Hàng rồi.


Hai bộ câu đối phúng điếu không được đốt, Tô Bạch trực tiếp ném vào trong hoàng tuyền, trong hoàng tuyền có không ít xương cốt lại rất tò mò cầm lấy nhìn, thậm chí còn có thi thể với nửa gương mặt đã sớm hư thối còn có thể đọc ra.


Thật ra nơi này không có sự khác biệt với âm tào địa phủ trong truyền thuyết dân gian, có hoàng tuyền, trong hoàng tuyền có vô số vong hồn chết không nhắm mắt, mà Tô Bạch không thể tính là đầu trâu mặt ngựa, vì hắn không thể ra khỏi nơi này nhưng cũng không tính là Diêm La Vương, cũng không có vong hồn nào bị áp giải tới trước mặt hắn kêu hắn phán quyết.


Tô Bạch nghĩ đến hai con mèo đó, trong đầu hiện ra một hình ảnh như thế này, mình ngồi trên tế đàn, Cát Tường và Như Ý áp giải từng vong hồn một tới đợi mình đập búa gỗ phán có tội hay không, hình ảnh này cũng rất thú vị.


Thật ra, trong lòng bản thân Tô Bạch cũng cảm giác được sự thay đổi của mình, đại khái là vì bóng ma của Tô Dư Hàng đã bị mình xóa bỏ từ trong ký ức của mình, mà bản thân cũng tìm về được ký ức đã mất ngày trước, con người trở nên cởi mở hơn một chút, chí ít là giống như hồi chưa làm thính giả, vừa mới lên đại học đó cũng là một chuyện rất hiển nhiên.


Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nữa chính là nếu phải sống ở nơi này tiếp, bạn sẽ không tìm được niềm vui trong nỗi khổ, thật sự rất khó.


Chương 1296

Bình Luận (0)
Comment