Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1301 - Chương 1301 Tôi Thừa Nhận Đều Là Họa Do Cô Đơn Dẫn Đến 2

Chương 1301

Tôi Thừa Nhận Đều Là Họa Do Cô Đơn Dẫn Đến 2


Trên cơ bản mỗi ngày hai người đều sẽ rút ra một khoảng thời gian tiến hành giao lưu, một bên biểu diễn rồi giải thích trước, sau đó đổi cho bên kia tiếp tục.


Nửa tháng cứ qua đi như vậy, đối phương lại là song tu ma võ, đồng thời trên người còn giấu huyết thống ẩn, điều này khiến Tô Bạch ít nhiều có một loại cảm giác đồng hương gặp đồng hương, hai mắt rưng rưng lệ. Mọi người đều mở sạp tạp hóa, khi khởi bước đều rất khó khăn, nhưng bây giờ cũng đã có một lợi ích, đồ trong hàng tạp hóa nhiều, mọi người lần lượt triển lãm ra thôi.


Chỉ là đối phương thể hiện với Tô Bạch rất nhiều cảm ngộ liên quan đến các mặt phương diện như kỹ xảo chiến đấu, huyết thống xúc tác, vận dụng năng lượng. Mà mỗi ngày, sự hồi đáp của Tô Bạch ngoại trừ tơ máu vẫn là tơ máu, nhưng đối phương cũng không hề bất mãn chút nào, trên thực tế mới qua có nửa tháng thôi, từ trong gương đồng, Tô Bạch đã có thể nhìn thấy những đường vân đỏ thấp thoáng hiện ra trên làn da của đối phương.


Đương nhiên, hắn cũng không hề thiệt thòi, chưa nói đến việc tiếp thu và phát triển rất nhiều phương diện chi tiết khác, ít nhất bây giờ hắn hoàn toàn có thể dùng phân thân huyết ảnh của chính mình đi thành lập ban nhạc biểu diễn [Đại hợp xướng Hoàng Hà], vấn đề phân thân không có khả năng tấn công đã được giải quyết. Trước mắt dựa theo sự phân chia thực lực thì phân thân của Tô Bạch đã sở hữu thực lực của người có thâm niên cấp thấp.


Ngày thứ mười, đôi bên vốn tiến hành trao đổi như cũ, nhưng đột nhiên phía bên đối phương lại sáng hơn một chút.


“Ngại quá, có người tới chứng đạo.” Đối phương xin lỗi Tô Bạch, sau đó nằm vào quan tài.


Cho dù đã trao đổi nhiều ngày như vậy rồi, đôi bên còn rất chân thành chia sẻ với nhau, nhưng thật ra vẫn không biết tên nhau, dựa theo câu nói kinh điển nhất của Phát Thanh chính là: Tôi không có tên, bởi vì tên không có bất cứ ý nghĩa gì ở nơi này.


Tên quả thật không có ý nghĩa gì ở nơi này. Nơi duy nhất mà hai bên gặp được nhau chính là ở trong quan tài ngẩng đầu lên, ngoại trừ độc thoại chắc chắn chính là nói cho đối phương nghe. Đương nhiên, Tô Bạch và vị đối diện này vẫn chưa bị ép đến mức phát điên nói chuyện một mình, thậm chí ngay cả tiếng “này” nhắc nhở cũng bị lược bớt, còn cần gọi tên làm gì?


Chỉ là Tô Bạch tỏ ra khinh thường hành động phải chui vào trong quan tài rồi lại đi ra khi cảm giác được cửa trận pháp đã được mở ra, có người tới chứng đạo của đối phương. Thế này chẳng qua chỉ là đợi khi thính giả cấp đại lão sắp chứng đạo tiến vào, mình lại từ trong quan tài “ảo diệu đứng lên” trông có vẻ càng màu mè hơn một chút, đều là nhân viên công tác còn làm công việc giống nhau, suy nghĩ trong lòng mọi người cũng đều tự hiểu rõ.


Hắn cũng lười đi xem quá trình chứng đạo của đại lão phương Tây đối diện, đương nhiên muốn nhìn cũng không nhìn được, diện tích che phủ của gương đồng cũng chỉ lớn như thế, nơi chứng đạo chân chính chắc hẳn cũng tương tự với bên mình, ở vị trí càng sâu hơn.


Hắn châm điếu thuốc kẹp trong tay, không tự chủ được bắt đầu nghĩ đến khi nào bên mình mới có thể có một người tới chứng đạo. Lần trước gặp được người chứng đạo vẫn là Lương Sâm, cho dù Lương Sâm sợ đến rối tinh rối mù, nhưng cảm giác khi chứng đạo vẫn rất chấn động. Tác động đối với Tô Bạch cũng là cực kỳ sâu sắc, chí ít, lần sau chứng đạo chắc hẳn sẽ không kém hơn loại người như Lương Sâm đâu nhỉ?


Hôm nay không thể tổ chức hội chợ giao lưu văn hóa Đông Tây kiêm giao lưu hữu nghị của các đơn vị anh em, Tô Bạch đang định nằm lại trong quan tài, nhưng lúc này, cửa ra vào bên mình lại tản ra ánh sáng!


“Trùng hợp như vậy…” Tô Bạch có hơi ngạc nhiên, đây là hai bên cùng nhau làm ăn à, đồng thời có khách hàng tới cửa.


Sau đó, Tô Bạch vừa mới khinh thường đối phương lập tức chui vào trong quan tài với tốc độ càng nhanh hơn, trong đầu hắn có loại tư thái đối diện với người chứng đạo của Từ Phú Quý ngày trước, từ từ ngồi dậy từ trong quan tài, rồi lại đứng dậy, hơi gật đầu, tự nhiên đối phương cũng sẽ đáp lại càng khách sáo hơn.


Cho dù là thực lực cao hay thấp, cho dù là thính giả cấp đại lão tiến vào, thấy nhân viên của Phát Thanh, tuy rằng đối phương chỉ là một thính giả cao cấp vừa mới thăng cấp vẫn phải khách sáo, không nể mặt tăng thì nể mặt Phật… Ừm, còn có một câu tục ngữ đồng nghĩa liên quan đến chó nhưng Tô Bạch không muốn dùng lên người mình.


Vừa nằm chưa được bao lâu, hắn đã cảm giác được động tĩnh bên ngoài, chỉ là động tĩnh này có hơi kỳ quái.


“Thùng thùng thùng thùng…”


Những tiếng vang trầm thấp liên tiếp truyền tới, giống như thả sủi cảo liên tiếp vào nồi, thần thức của Tô Bạch có thể hoàn toàn kết nối với cỗ quan tài này, từ đó cảm giác được tình hình bên ngoài.


Người tới chứng đạo nhiều nhất cũng chỉ một người, khó lắm thì hai người đồng thời đi tới đây, nhưng sao có khả năng là một đám người cùng tới chứng đạo được. Thính giả cấp đại lão cũng không phải không đáng giá đến mức độ này, nếu như thật sự là một đám người vậy phỏng chừng giới thính giả phương Đông trực tiếp treo giới thính giả phương Tây lên đánh là được.


Cách giải thích duy nhất, chỉ có khả năng là… lối vào này lại bị người có thâm niên bên ngoài phát hiện, sau đó một đám liều chết vì cơ hội mà ngay cả mạng cũng có thể vứt bỏ công khai xông vào đây như vậy.


Giống như hơn nửa năm trước, lần đầu tiên Tô Bạch tiến vào đây cùng các thính giả Vân Nam bản địa, sau đó rất nhiều người bị Như Ý cáu kỉnh giết bên tế đàn, sự khủng bố bao trùm nơi tối tăm này đến bây giờ Tô Bạch vẫn còn nhớ rõ.


Ôi, Tô Bạch nằm trong quan tài đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc đầu Từ Phú Quý cưỡng chế giữ mình ở lại đây hơn một tháng, suy nghĩ như thế cũng hiện lên từ trong đáy lòng hắn, chỉ là vì ở nơi này thật sự quá cô đơn rồi.


Mà bây giờ, một đám người có thâm niên vừa mới tiến vào nơi này, trong lòng còn đang vô cùng kích động, tràn đầy tình thần mạo hiểm vẫn chưa biết, bọn họ đã bị người nào đó trong quan tài quyết định coi thành đồ chơi của mình.


Chương 1301

Bình Luận (0)
Comment