Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1302 - Chương 1302 Truyền Tin 1

Chương 1302

Truyền Tin 1


Lưu Đình nhẹ nhàng xoa cổ tay mình một chút, thật ra việc cô ta muốn làm nhất vẫn là xoa cái bàn tọa của mình, vì khi trận pháp này mở ra, tất cả mọi người đều có hơi trở tay không kịp, thực lực trên người trực tiếp bị phong ấn hơn phân nửa, giống như người bình thường rớt thẳng xuống đây. Đại đa số người đều rớt cái mông xuống đất trước, đối với mọi người đã quen làm “thần” mà nói, đột nhiên biến thành người phàm thật sự có hơi không thích ứng được.


Chỉ là ở đây đàn ông nhiều mà phụ nữ chỉ có mỗi mình mình thôi, Lưu Đình cũng không muốn xoa vị trí đó của mình vào lúc này, cũng không phải làm điệu hay ra vẻ khác người, dù sao nơi này cũng là một chốn trong thế giới hiện thực, con đường có thể chọn lựa hiển nhiên cao hơn rất nhiều. Nếu như là ở trong thế giới chuyện xưa, việc càng đáng sợ hơn cả so với bán trinh tiết của mình, Lưu Đình cũng đã trải qua rồi.


“Tôn Càn, rốt cuộc đây là nơi nào?” Có người trong đội ngũ mở miệng hô.


Rõ ràng, Tôn Càn này chắc hẳn là người dẫn đội, ít nhất cũng là người khởi xướng cho hoạt động lần này.


Thật ra, cách lần trước đám người Tô Bạch cùng nhóm thính giả Vân Nam bản địa cùng nhau tiến vào nơi này đã gần một năm rồi. Đầu tiên Tô Bạch bị Từ Phú Quý nhốt ở nơi này được hai tháng, sau đó ở trên hoang đảo huấn luyện theo hình thức tự sát cũng hơn ba tháng, trong này còn kèm theo vài thế giới chuyện xưa, cho nên thời gian thật sự đã rất lâu rồi.


Cổng ra vào nơi chứng đạo rõ ràng rất kín đáo, cũng được che giấu rất khoa trương, nhưng muốn nói dưới sự tìm kiếm của người có dụng tâm mà không bị phát hiện ra một chút dấu vết gì thì cũng không có khả năng. Còn nữa, rất có khả năng là phía bên nơi chứng đạo phương Tây có đại lão tiến vào chuẩn bị chứng đạo đã sinh ra một loại phản dây chuyền, dẫn đến cổng vào nơi chứng đạo phương Đông cũng hiện ra hoặc là nới lỏng một chút, cho đám người có thâm niên này cơ hội tiến vào.


Lần trước khi đám người Tô Bạch tiến vào quả thật đã nhìn thấy sự hào hùng và ảo diệu trong ngôi mộ nước Điền cổ này, nhưng bóng ma của cái chết vẫn bao phủ trên đầu bọn họ như cũ. Màm giết chóc mà Như Ý mở ra lại càng đánh nát lá gan của phần lớn người có mặt ở đó khi ấy, cuối cùng chỉ có thể chán nản rời đi.


Cơ thể của Lưu Đình rất nở nang, trên người còn mang theo một loại khí tức quyến rũ, nghề nghiệp của cô ta trước khi trở thành thính giả là giáo viên, bây giờ hiển nhiên đã không làm giáo viên nữa, nhưng phương diện bảo dưỡng dáng người vẫn luôn được làm rất tốt.


Cho dù là trong giới thính giả phương Tây hay là phương Đông, thực tế nữ giới đều nằm ở một loại tình thế không thuận lợi, đặc biệt là nữ giới có thực lực thấp trải qua ở một nơi không có vương pháp cũng không nói lý như trong thế giới chuyện xưa này lại càng thê thảm hơn. Đương nhiên, thính giả nam cũng khá thê thảm, chỉ là thính giả nữ có thêm một cách thê thảm hơn thính giả nam. Dù sao kẻ biến thái trong các thính giả cũng nhiều, nhưng người thích loại khẩu vị nam nam đó cũng chỉ tính là số ít giống như trong thế giới hiện thực.


“Tiểu Lưu này, lát nữa theo bên cạnh tôi, ở đây không bình yên lắm đâu.” Một lão già râu tóc bạc phơ nói bên cạnh Lưu Đình, tay của ông ta vô tình cố ý lướt qua vị trí nào đó trên người cô ta.


Lưu Đình cũng không phiền mà trông có vẻ rất tùy ý, đối với cô ta mà nói, thành thạo vận dụng cơ thể của mình từ đó nhận được một vài lợi ích đã trở thành chuyện rất bình thường. Đương nhiên, thật ra cũng có một con đường khác có thể đi, đó chính là giống như Lệ Chi, phỏng chừng cũng không có tên háo sắc nào to gan nổi lên suy nghĩ gì với Lệ Chi đâu.


Lưu Đình biết rõ lão già này, ông ta đã coi như là người xuất sắc trong những người có thâm niên, nghe nói năm nay có hy vọng đột phá cảnh giới thính giả cao cấp, hơn nữa ông ta đã từng tham gia hoạt động một năm trước, lần này coi như là lần thứ hai tới đây.


Tô Bạch nhận ra lão già này, đương nhiên không nhớ được tên. Người mang đến ấn tượng khá sâu sắc cho hắn vẫn là ông già dẫn đội giống như học giả trong đội ngũ một năm trước, vì ông ta nóng lòng khó dằn nổi cầm ngọc tỷ nước Điền lên sau đó hóa thành một bãi nước mủ.


Tô Bạch vẫn nằm trong quan tài không động đậy, nhưng thần thức của hắn lại quét trên đám người này một lượt. Tổng cộng có bảy người, tất cả đều là người có thâm niên, về phần sự phân chia thực lực cụ thể của bọn họ, Tô Bạch cũng lười đi nghiên cứu chi tiết, một con khủng long sẽ không để ý một con muỗi có được tính là cường tráng ở trong đàn muỗi hay không.


Lúc này, Như Ý và Cát Tường cũng cảm giác được khí tức của người lạ, hơn nữa còn là một đám người, hai con mèo đen không tiếng động lùi vào trong môi trường tối tăm, tuy rằng Cát Tường có hơn hai mươi năm không ở nơi chứng đạo, nhưng đối với thiên chức của mình, trong lòng nó vẫn rất rõ.


Thế nhưng Tô Bạch lại không dự định cho hai con mèo đen giết người chơi vào lúc này, vì bây giờ hắn vẫn còn muốn đạt được liên hệ với thế giới bên ngoài từ bọn họ, ví dụ như với đám người hòa thượng và Phật Gia.


Thật ra dựa theo cách thức liên hệ của Từ Phú Quý với mình lúc trước, Tô Bạch cảm thấy mình cũng không phải không có năng lực truyền đạt tin tức với thế giới bên ngoài, chỉ là mình vẫn chưa mày mò rõ ràng rất nhiều bí ẩn ảo diệu ở nơi chứng đạo này, ví dụ như đồng chí ở đơn vị bên cạnh lại còn có thể đào hang.


Chương 1302

Bình Luận (0)
Comment