Chương 1303
Truyền Tin 2
Một người ở nơi này chung quy cũng quá nhàm chán, dù sao Đại Lý non xanh nước biếc, nếu như đám người hòa thượng và Gia Thố vui lòng, ngược lại cũng có thể chuyển tới đây làm hàng xóm với mình. Đương nhiên, kêu bọn họ tiến vào nơi này chắc hẳn khá khó, nhưng cho dù đám người hòa thượng ở ký túc xá nhà dân bên Nhĩ Hải cũng được coi như là làm hàng xóm với Tô Bạch rồi.
Cũng vì vậy, hắn không làm ra quá nhiều suy nghĩ, tâm thần khẽ động, nắp quan tài đã trực tiếp bay lên.
Một thính giả cao cấp đối với người có thâm niên mà nói đã có ưu thế nghiền áp rồi, cho dù là về mặt cơ thể hay là về mặt tâm hồn đều có thể nghiền áp. Mà Tô Bạch của hiện tại đột nhiên xuất hiện từ trong môi trường thần bí ở nơi chứng đạo, tương đương với trên người tự động thêm một tầng BUFF, điều này cũng giống với một sinh viên đại học diễn thuyết về phương diện học tập cho một đám học sinh cấp ba và một thủ khoa đại học tỉnh diễn thuyết về phương diện học tập với một đám học sinh cấp ba vậy.
Bảy người có thâm niên mang theo tò mò và sợ hãi chậm rãi đi vào vị trí đặt mười hai cỗ quan tài. Ngay khi trong lòng bọn họ còn chưa hoàn toàn bình ổn lại mà cũng không có khả năng bình ổn được, thì nắp quan tài dày nặng đột nhiên bay lên, ngay sau đó thi khí dày đặc lan rộng ra. Trong bảy người này ngoại trừ ông già tóc bạc đó nghĩ đến gì đó, lập tức quỳ xuống, thì sáu người còn lại đều nhao nhao lôi vũ khí bản mệnh của mình ra.
Thân là thính giả, cho dù là thời điểm nào cũng sẽ không từ bỏ hy vọng chống cự, mạng của bọn họ đều là tự mình vùng vẫy ra từ trong thế giới chuyện xưa và từ trong những thính giả bên cạnh khác, khi đối diện với nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của bọn họ mãi mãi không có khả năng là chạy trối chết.
Đương nhiên, ông già tóc bạc này là một bất ngờ, ông ta đã từng tới nơi này, cũng đã từng thấy sự đáng sợ ở nơi đây, mà lúc trước vị tồn tại trong quan tài đó đã trong nháy mắt giam cầm mười mấy người có thâm niên. Loại uy áp và đáng sợ đó đã sinh ra một dấu ấn cực lớn trong đầu ông già, thậm chí còn ảnh hưởng đến tác động của ông ta với cấp bậc thính giả cao cấp sau này, cho nên lúc này sau một năm ông ta biết nơi này có nguy hiểm nhưng vẫn muốn tới thêm một lần, là để cởi bỏ khúc mắc của mình!
Mà Lưu Đình vừa cầm vũ khí bản mệnh chủy thủ trong tay vừa nhìn ông già tóc trắng ở bên cạnh mình đã sớm quỳ xuống, lồng ngực phập phồng, lão già này đã chiếm không ít lời của mình, thậm chí đêm qua mình còn hầu hạ lão một lần, nhưng bây giờ lão lại bảo vệ mình như vậy sao?
Trực tiếp quỳ xuống trước nguy hiểm?
Đương nhiên, dù sao thính giả cũng không phải thiêu thân, nếu như bọn họ có trải nghiệm của ông già tóc bạc trước đây, vậy phỏng chừng phần lớn người đều sẽ từ bỏ kháng cự vào lúc này.
Đối với Tô Bạch của hiện tại mà nói, cho dù hắn không có thực lực sánh ngang với thính giả cấp đại lão như Từ Phú Quý, nhưng thực lực thính giả cao cấp của hắn thật sự vẫn dư dả để đối phó với đám người có thâm niên trước mặt.
Ánh mắt của Tô Bạch nhìn xung quanh, áo gió mặc trên người, có quan tài dày nặng làm bối cảnh, thi khí xung quanh nổi lên mang tới hiệu ứng đá khô trên sân khấu, cho dù là từ phương diện hình ảnh hay là từ mặt trấn nhiếp đều không có gì để bắt bẻ, đây cũng là chuyện không có cách nào cả. Tô Bạch muốn cho một trong mấy người này làm ống loa của mình, mà không phải muốn giết bọn họ, nếu như chỉ là giết bọn họ vậy vấn đề thật sự đơn giản nhất, trực tiếp gọi một tiếng: Đóng cửa, thả Cát Tường Như Ý.
“Thu vũ khí của các người lại, bằng không, chết.”
Uy áp trên người Tô Bạch bắt đầu chủ động tản ra, uy áp của thính giả cao cấp đủ để khiến người có thâm niên cảm thấy tuyệt vọng, mà Tô Bạch cũng không chủ động ra tay giết người, coi như là trấn an đám người có mặt ở đây.
Chỉ cần không chết vậy tất cả đều có thể bàn bạc, đây là một trong những tiêu chuẩn cơ bản của thính giả.
Mọi người đều thu vũ khí bản mệnh của mình về, thậm chí có hai thính giả đã khom người cúi đầu trước Tô Bạch, hô một tiếng: “Đại nhân.”
Tô Bạch hơi gật đầu, nói tiếp: “Tiếp tục đi vào bên trong, các ngươi sẽ không ra ngoài được.”
Đây là cảnh cảo cũng là nói rõ, nhưng rất dễ nhận thấy, ngoại trừ ông già tóc trắng quỳ trước mặt mình từ đầu ra, những người khác vẫn ôm theo tâm lý may mắn, nếu đã vào bảo địa, nào có đạo lý tay không trở về?
Ông già tóc bạc muốn ngẩng đầu nhìn Tô Bạch, nhưng thân hình của Tô Bạch lại ẩn giấu trong thi khí dày đặc, không thể nhìn rõ mặt thật, ông ta cũng sẽ không ngờ được bây giờ vị ở trong quan tài đó thật ra chính là đồng đội thám hiểm với mình vào một năm trước.
“Meo…”
“Meo…”
Hai tiếng mèo kêu truyền ra từ nơi sâu thẳm.
Một tiếng là Như Ý.
Một tiếng là Cát Tường.
Rõ ràng, bọn chúng rất bất mãn với hành động giữ đồ chơi của mình ở lại nơi đó của Tô Bạch.
“Ông ở lại, những người khác rời khỏi nơi này.”
Đầu ngón tay của Tô Bạch xuyên qua sương mù đen chỉ về phía ông già tóc bạc, cả người ông già tóc bạc run như cầy sấy lại lộ ra một vẻ mừng rỡ như điên, đối với thính giả quanh năm tìm hiểu tính nết của Phát Thanh mà nói, năng lực tùy mặt gửi lời của bọn họ đối với người khác cũng không kém. Hiển nhiên ông già tóc bạc cảm giác được Tô Bạch giữ mình lại không phải để giết mình mà là có chuyện cần dặn dò.
Những người khác không nghe theo lời dặn dò của Tô Bạch chọn rời đi, cũng không tiếp tục đi vào, vì thẳng cho đến bây giờ Tô Bạch cũng không giết người.
Đúng vậy, anh không giết người, dù rằng khí thế của anh được làm đến mức hiệu quả cỡ nào cũng rất khó hoàn toàn phát huy ra được. Cho dù anh là đại nhân nhưng anh không thể tùy tiện giết người, nơi này là thế giới hiện thực chứ không phải thế giới chuyện xưa.
Thính giả thực tế như vậy đấy.
“Vậy thì chết một người là được.”
“Á á á á á!”
Một thính giả nam ở bên cạnh trực tiếp bị cưỡng chế hút tới trước quan tài gần đó, cơ thể đập thật mạnh lên quan tài sau đó trực tiếp nổ tung, máu tươi phun ra bắn lên quan tài, khiến quan tài trong có vẻ càng thêm tươi đẹp.
Mà lúc này, năm thính giả khác mới không hề do dự quay đầu chen lấn nhau chạy như bay về phía lối ra!
Đầu của ông già tóc bạc cúi càng thấp hơn.
“Đại nhân, xin ngài dặn dò.”