Chương 1304
Hồn Của Cương Thi Cổ! 1
Sau khi Tô Bạch làm xong lời dặn dò của mình, ông già tóc bạc cũng nhân lúc ánh sáng nơi lối vào vẫn chưa tan biết mà rời đi. Đối với Tô Bạch mà nói, hắn cũng không lo lắng đối phương sẽ coi thường lời căn dặn của mình, vì lúc trước Tô Bạch cũng cất không ít pháp khí ở trong nhà lão Phương tại Thượng Hải. Vũ khí bản mệnh của người có thâm niên cũng rất nhiều, đây cũng là ngày trước hắn nhặt được trong đống thi thể ở nhà ga. Trước đây, hắn không coi trọng mấy thứ đồ này cho lắm, bây giờ hiển nhiên càng không coi trọng hơn, nhưng cầm ra phát cho người dưới tay ngược lại đồ cũng rất phong phú, ngoài ra, ông già tóc bạc thật sự muốn gì, thật ra Tô Bạch cũng nhìn thấu được không ít.
Lão già này có hơi đen đủi, một người bị Từ Phú Quý giam lại như mình ngày trước còn không có bóng ma, mà cái thứ hàng này lại bị dọa tạo thành bóng ma, bình thường không sao nhưng đến khi thăng cấp thành thính giả cao cấp, bóng ma trong lòng lại chính là trở ngại lớn nhất. Thật ra phần lớn người đều sẽ chọn khắc chế bản thân, nhưng rất rõ ràng, ông ta không có cách nào khắc chế được. Vậy chỉ còn lại hai cách, một là tới đánh bại người trong quan tài, cho dù là Tô Bạch hay là Từ Phú Quý nằm trong quan tài, ông ta chỉ cần đánh bại là được, nhưng một cách này rõ ràng càng không có khả năng hơn. Một cách khác chính là đôi bên tranh thủ tiến bước quan hệ, chuyển hóa cảm giác sợ hãi thành cảm giác “gần gũi.”
“Sứ giả của cậu rời đi rồi sao?” Giọng nói truyền tới từ trên đỉnh đầu, khỏi cần nhìn cũng biết là ai, Tô Bạch gật đầu, sau đó giống như nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện ra trong miệng đối phương đang nhai đồ ăn, trong tay còn cầm một chai bia.
“Anh tới nơi này bao lâu rồi?” Tô Bạch rất tò mò hỏi.
Đối phương lắc chai bia trong tay mình, rõ ràng có hơi đắc ý, đáp: “Xem ra phương Đông các cậu không có truyền thống này rồi.”
Đồ ăn thức uống của người này hiện tại, khỏi cần nghĩ cũng biết là ai đưa tới, nhưng điều khiến Tô Bạch có hơi ngạc nhiên là khi thính giả cấp đại lão phương Tây tới chứng đạo lại còn đảm nhiệm cả nhân vật chuyển phát nhanh Mỹ Đoàn nữa, thực sự khiến người lấy làm kỳ lạ. Tuy rằng hắn chưa từng gặp thính giả cấp đại lão phương Tây, nhưng đến cấp bậc đó rồi trên cơ bản đều là nhân vật không ăn khói lửa nhân gian, trong toàn bộ thế gian sự tồn tại có thể khiến cường giả ở cấp bậc đó đối xử với vẻ ôn hòa thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí là ít ỏi không có mấy.
Nhưng nếu đối phương đã nói đây là truyền thống, vậy chắc hẳn đã duy trì một thời gian dài rồi, nghĩ lại cũng thú vị đấy, trong văn canh gà của Trung Quốc có châm biếm mình là một xã hội tình người, sau đó nói nước ngoài là xã hội pháp trị, nhưng bây giờ nhìn xem, khi Lương Sâm người ta tới chứng đạo cũng chỉ gật đầu ra hiệu với Từ Phú Quý, trong tay cũng chẳng mang theo chút đồ nào cả, nhưng đại lão phương Tây người ta còn phải mang một ít quà gặp mặt theo.
“Xác suất đổi mới người canh giữ nơi chứng đạo phương Tây khá nhanh đấy.” Đối phương lại tiết lộ một thông tin: “Điểm này vẫn khác người phương Đông các cậu, đúng chứ?”
“Nói cụ thể đi.” Tô Bạch châm điếu thuốc, dứt khoát nằm cả người trên cỗ quan tài, nhìn gương đồng bên trên như vậy.
Đối phương thấy tư thế này của Tô Bạch, nghĩ ngợi một chút, cũng một tay cầm chai bia sau đó nằm lên nắp quan tài, quả thật nói chuyện như vậy thật sự thoải mái hơn ngửa đầu nhìn lên rất nhiều.
“Đáng tiếc, trận pháp có sự sắp xếp của trận pháp, đồ mà mỗi người có thể mang theo tới đây có hạn, tôi cũng chỉ đủ ăn trong ba ngày thôi, bia cũng không có bao nhiêu.”
“Nói trọng điểm.” Tô Bạch nhắc nhở.
“Ha ha.” Đối phương nở nụ cười, chắc hẳn cố tình trêu chọc Tô Bạch mới uống một hớp bia, tiếp tục nói: “Ở phương Tây, người canh giữ nơi chứng đạo cứ một đến hai năm sẽ đổi một lần, người tiền nhiệm của tôi chỉ ở đây có mười ba tháng thôi.”
Vậy tại sao người tiền nhiệm của tôi lại nằm tận hai mươi năm?
Lẽ nào đơn vị dưới trướng Phát Thanh cũng chia thành xí nghiệp trong nước và xí nghiệp nước ngoài?
Tiền lương và đãi ngộ còn khác nhau?
“Thật ra cái này quyết định bởi suy nghĩ của mỗi cá nhân.” Đối phương nói tiếp: “Cũng có rất nhiều nguyên nhân đặc biệt, quy tắc cụ thể thì chúng tôi cũng chưa tổng kết ra, nhưng cho dù cậu vui vẻ chịu đựng hay là cô đơn khó nhịn, trong lịch sử ở nơi chứng đạo phương Tây chúng tôi hình như cũng chưa từng có người canh giữ nào quá hai năm cả.”
Tô Bạch nhắm mắt, có hơi đau đầu.
“Cậu rất vội ra ngoài sao?” Đối phương hỏi.
“Phí lời.” Câu trả lời của Tô Bạch rất đơn giản.
“Ra ngoài có gì hay?” Đối phương có hơi không thể lý giải được, nói.
“Ít nhất bây giờ tôi vẫn chưa chán ngán, tuy rằng cô đơn một chút nhưng ở đây có thể khiến tôi suy nghĩ càng tốt hơn.”
Nếu bản thân đối phương đã không biết cách cụ thể, vậy Tô Bạch cảm thấy mình không cần tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa, chỉ là ngay khi hắn chuẩn bị vào trong quan tài của mình ngủ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hắn nhìn lên gương đồng bên trên, hỏi: “Anh đã xem qua bia mộ ở nơi chứng đạo chưa?”
“Ngày nào cũng đi.” Đối phương đáp lời với vẻ hơi khó hiểu: “Sao thế, cậu chưa đi xem sao? Thân là phúc lợi lớn nhất của người canh giữ, đó là có thể cảm ngộ đạo của tiền nhân khi chứng đạo ngày trước qua bia mộ của bọn họ.
Cũng vì vậy, người canh giữ nơi chứng đạo ở phương Tây chúng tôi được coi là một phần thưởng, hoặc gọi là vinh dự đặc biệt, tuy rằng người tranh giành nó cũng không nhiều.”
Từ Phú Quý chết tiệt!
Tô Bạch chửi một tiếng trong lòng, đáng tiếc, bây giờ Từ Phú Quý cũng không thể biết Tô Bạch đang mắng ông ta hay không, vì ông ta đã chết rồi.