Chương 1305
Hồn Của Cương Thi Cổ! 2
Hắn lăn người xuống khỏi quan tài, vẫy tay với vị trong gương đồng đó ý bảo tạm thời bái bai, sau đó trực tiếp đi tới bên hoàng tuyền.
Tô Bạch đã không nhìn thấy vị trong gương đồng đó nhìn chai bia trong tay mình mà cười khổ một tiếng.
“Đổi mới rất nhanh là vì người tiền nhiệm đều sống chưa đến hai năm đó, cho nên cho dù sở hữu tư cách tìm hiểu bia đá cũng không có mấy người bằng lòng tranh giành cơ hội này.”
Đối phương ném chai bia rỗng xuống đất, trở mình tiến vào trong quan tài của mình.
Sở dĩ đại lão chứng đạo phương Tây hình thành phong tục mang theo một vài vật phẩm thăm hỏi khi tới chứng đạo, cũng không phải cố tình lấy lòng người canh giữ ở nơi này, trên thực tế người canh giữ không có khả năng ngăn cản quá trình chứng đạo, những đại lão này chỉ vì xuất phát từ thể hiện sự tôn trọng trong lòng mình đối với các thế hệ người canh giữ, để tham ngộ nhiều đạo hơn mà không tiếc dấn thân vào nguy hiểm, đương nhiên đáng để tôn trọng rồi.
Từ Phú Quý nằm ở nơi này hai mươi năm, khi ra đi cũng rất thoải mái, vung tay áo không mang theo bất cứ gì cả, thậm chí còn nghi ngờ đã chủ động dụ dỗ Tô Bạch, chủ động lôi kéo hắn thành người ở đây, thật ra anh chỉ là một tù nhân, anh nhất định phải chịu sự cô độc, cũng nhất định phải quen với cô độc.
Nhưng đối với chuyện bia mộ trong hoàng tuyền thân là thứ mà người canh giữ có thể cảm ngộ bất cứ lúc nào này, Từ Phú Quý lại chưa từng nhắc tới một chữ nào hết, điều này khiến thời gian nửa tháng này của hắn giống như một thằng đần ở đây suy nghĩ về [Đại hợp xướng Hoàng Hà] với chả [Tiếu Ngạo Giang Hồ].
Bây giờ hắn cảm thấy đầu óc mình có hơi trì độn, rõ ràng núi vàng núi bạc chất đống ngay trước mắt mình lại coi như không thấy, mỗi ngày vẫn nhặt phế phẩm ở trên đường đi đổi tiền ở trạm thu phí.
Bia mộ dưới hoàng tuyền cụ thể có bao nhiêu thì Tô Bạch cũng không rõ, nhưng thoạt nhìn chắc hẳn cũng đến mấy trăm tấm bia đi, dù sao phương thức tồn tại của một sự vật giống như Phát Thanh có khả năng cũng xuất hiện sự thay đổi cùng với thời đại khác nhau. Ví dụ như ở cổ đại, nó có thể biến thành vật dẫn khác, thậm chí là mấy thứ như sách lụa, thư từ, ngọc bội, trạm dịch thậm chí là gương cũng không thành vấn đề, nhưng vì tính lưu động và tính tiêu hao của thính giả quá lớn, cũng vì vậy, trên cơ bản cứ cách năm năm trở lên thật ra chính là một thời đại, hơn hai mươi năm gần như có thể dùng truyền thuyết để hình dung.
Cũng không ai nhàm chán đến mức viết [Sử lược về thính giả], và phần lớn thính giả đều sống sót ở thời điểm đó.
Nhưng nếu bây giờ đã biết rõ có chuyện tốt như vậy có thể làm, đương nhiên Tô Bạch cũng không muốn lãng phí thời gian, hắn trực tiếp lội nước tiến vào trong hoàng tuyền, thi thể vong hồn trong hoàng tuyền còn theo bản năng muốn qua đây nịnh nọt hắn, nhưng sau khi Tô Bạch hừ lạnh một tiếng, lập tức sợ đến mức tất cả đều rút lui, quan huyện không bằng hiện quản, chính là đạo lý này.
Điều này khiến Tô Bạch có loại cảm giác coi mình thành Bật Mã Ôn, theo quan điểm của người ngoài mình đang ngồi tù, nhưng vạn nghìn vong hồn trong hoàng tuyền lại thật sự coi mình thành quan lão gia mà đối xử.
Lặn xuống, lặn xuống, lặn xuống nữa!
Tô Bạch bắt đầu dừng lại kiểm trước trước từng bia mộ, chứng đạo để lại bia mộ, có người chọn chôn vùi nhược điểm của mình, ví dụ như khuyết điểm trong tâm cảnh của mình, nhưng cũng có không ít người chọn chôn vùi năng lực mà mình tự hào nhất thậm chí là huyết mạch, bởi vì thứ bị trấn áp dưới bia mộ không phải là dứt bỏ mãi mãi, ngược lại nó là một loại viên mãn trái ngược.
Thứ mà anh chôn vùi sứt mẻ, nó có thể tặng lại cho anh một thứ hoàn chỉnh, thứ mà anh chôn xuống hoàn chỉnh thì nó có thể thăng hoa cho anh, bằng không, nếu chứng đạo chỉ là tới cống hiến và trả giá đơn thuần, cho dù có chính sách độc đoán của Phát Thanh, phỏng chừng vẫn rất khó thúc giục các đại lão từng người một ngoan ngoãn tới đây chứng đạo.
Tô Bạch đang tìm, chậm rãi tìm từng cái một, hắn tin trong nhiều bia mộ như vậy ở đây cũng phải tìm được một cái thích hợp với mình.
Rất nhanh, hắn đã dừng lại trước một bia mộ, toàn thân bia mộ này màu xanh đen, ở nơi rất xa nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của Tô Bạch, vì thi khí cuồn cuộn mà nó tản ra giống như một cổ thi bị trấn áp ở nơi này.
Mà bây giờ Tô Bạch sống dựa vào hai đại huyết thống, một là huyết thống Huyết tộc, cái còn lại là huyết thống cương thi.
Hắn tiếp tục lại gần bia mộ này đã có một loại cảm giác huyết thống của mình bị áp chế, rất dễ nhận thấy, thật ra về cấp bậc huyết thống cương thi, người để lại bia mộ này vào năm đó thật sự cao hơn mình rất nhiều.
Tô Bạch ngẩng đầu, xua tan nước hoàng tuyền đục ngầu che trước mặt, hắn có thể nhìn thấy rõ chữ khắc trên bia mộ là: “Mộ của Từ Phú Quý.”
“Mẹ nó!”
Một tiếng thô tục phát ra từ trong miệng Tô Bạch, hắn biết chủ tu của Từ Phú Quý là huyết thống cương thi, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ bia mộ đầu tiên mà mình nhìn vào cảm thấy hứng thú lại là của Từ Phú Quý.
Thế này đúng là không phải oan gia thì không gặp.
Bàn tay của Tô Bạch dán lên bia mộ, thần thức của bản thân chủ động dung nhập vào trong, mà lúc này, ngọc tỷ nước Điền trên tế đàn bên cạnh hoàng tuyền cũng lơ lửng bay lên, nó dường như cảm ứng được lời triệu hồi tới từ người canh giữ, đang tản ra ánh sáng rực rỡ của mình. Một tia sáng giống như ánh trăng trực tiếp chiếu vào trong hoàng tuyền, bao phủ trên bia mộ của Từ Phú Quý.
“Ong!”
Bia mộ chấn động, Tô Bạch lùi lại hai bước, sau đó nhìn thấy một hư ảnh xuất hiện trên bia mộ cao bằng tòa nhà hai tầng, hư ảnh là một người đàn ông phốp pháp, đây chính là hình ảnh của từ Phú Quý.
“Từ Phú Quý ta chôn đạo của cương thi cổ ở nơi này, nặn lại linh hồn cương thi cổ của ta!”
Giọng nói truyền ra từ trong bia mộ, đinh tai nhức óc!