Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1320 - Chương 1320 Giết Em Gái 1

Chương 1320

Giết Em Gái 1


“Chúa sẽ không tha thứ cho cậu.” Giáo hoàng chỉ lặp lại một câu này, câu này đảm bảo nhất cũng an toàn nhất, có hơi giống với “vì dân phục vụ.”


So với ông chủ da đen ở cửa hàng tiện lợi mà Tô Bạch đã gặp trong thế giới chuyện xưa Rừng Tuần Hoàn, và con quỷ trong tranh đã nhìn thấy ở thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh], thì mức độ cao của vị giáo hoàng này thật ra cũng tương tự với hai người đó. Nhưng sự lựa chọn của ông ta lại giống như một con đà điểu, đào một cái hố, vùi đầu mình vào sau đó không ngừng tự nhủ: Không có chuyện gì xảy ra, không biết chuyện gì hết.


Cái này có hơi giống với chính phủ ngụy của Uông Tinh Vệ ngày trước, trên thực tế phần lớn quan chức cấp cao trong chính phủ này đều biết chuyện mình đang làm là Hán gian bán nước, nhưng lại cứ cố tình nói với mình và người ngoài: Tôi đây đang đường cong cứu quốc.


“Thật ra… tôi vẫn luôn… có một nghi vấn.” Người đàn ông giống như một con dã thú kiêu ngạo đang liều mạng chế nhạo giáo hoàng: “Dựa vào cái gì ông cho rằng… vị Chúa mà ông biết đó… chính là Chúa chân chính trên đầu ông?”


“Nếu Chúa không tồn tại vậy tại sao một tên phản đồ như cậu lại bị giam ở đây?’ Giáo hoàng phản bác: “Bây giờ cậu đang chấp nhận hình phạt tới từ Chúa, đây chính là minh chứng tốt nhất!”


“Nếu đã như vậy… tại sao… tôi lại có… truyền nhân… xuất hiện?” Người đàn ông hỏi ngược lại: “Thật đáng thương… thật nực cười… cũng thật… vô tri… ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn lên trời… ông cũng không có… thậm chí… còn không bằng một người… bị giam trong tù như tôi đây.


Ha ha ha… ha ha ha… tôi cũng không tin… không tin bây giờ tên hèn nhát Alexandros này… sẽ là… vị Chúa trên đầu ông… Cho dù là vị rồng ở phương Đông đó… tôi cũng cho rằng ông ta… có tư cách hơn Alexandros!”


“Bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì?”


Trên gương mặt già nua của giáo hoàng mang theo rất nhiều vết đồi mồi rõ ràng, nhưng ánh mắt của ông ta thì lại lóe lên tia sáng minh mẫn, ông ta không phải một người hồ đồ, vừa vặn ngược lại, ông ta rất khôn khéo, theo quan điểm của giáo hoàng, người hồ đồ thật sự chắc hẳn là vị hồng y giáo chủ vừa mới tự sát chết toi đó, ông ta tham lam muốn có được tin tức chân chính, cuối cùng không thể không tự sát kết liễu mình.


Sáng nghe đạo tối chết không than, thoạt nhìn rất đẹp cũng rất sáng lạn, nhưng theo quan điểm của giáo hoàng đây mới là ngu si thật sự.


“Ý nghĩa… ha ha… vậy ông đang sống… có ý nghĩa gì?”


“Chí ít cục diện bây giờ là cho dù bên trên là một loại cảnh tượng thế nào, thì truyền nhân của cậu nhất định vẫn phải chết không nghi ngờ gì. Cậu ta tới tìm cậu, không phải là muốn có được nhiều lợi ích hơn từ chỗ cậu hay sao, nhưng cậu ta hoàn toàn không tới được đây, cũng không thể tới trước mặt cậu.


Cậu cứ đợi đi, đợi sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ cầu nguyện với Chúa một lần nữa, cầu xin Chúa ban sức mạnh thanh tẩy khiến cậu hoàn toàn mai một.” Khi giáo hoàng nói đến Chúa, vẻ mặt thành kính và nghiêm trang.


“Nếu như tôi chết… vậy sự tồn tại ở… thế giới này như các ông… còn có ý nghĩa gì sao?” Người đàn ông hơi dừng lại, rồi nói tiếp.


“Tôi không tin ông không đoán ra được… ý nghĩa tồn tại của… tòa thánh của các ông… thế giới này của ông… thật ra chính là để… giam giữ tôi… nhưng… còn một điểm nữa… tôi cũng không cho rằng… truyền nhân của tôi… sẽ chết… cho dù… cậu ta không thể tới được đây… không thể gặp được tôi… cậu ta có thể nhận được truyền thừa của tôi… vậy tôi cũng không thể… khiến một người như cậu ta… chết được…”


“Ha ha, thử xem.” Giáo hoàng rất tin tưởng, vì thật ra từ nửa năm trước khi người đó xuất hiện lần đầu tiên tòa thánh đã để ý rồi, mà lần này, sự xuất hiện trở lại của đối phương lại càng khoa trương và trực tiếp hơn, cũng vì thế mới cho tòa thánh đủ thời gian để tiến hành chuẩn bị.


“Được… thử xem…” Người đàn ông nhắm mắt lại.


Hai bên kết thúc giao tranh bằng ngôn ngữ, nhưng kết quả quyết định chân chính vẫn là trận chém giết thật sự bên ngoài kia.



“Ầm ầm ầm!”


“Ầm ầm ầm!”


“Ầm ầm ầm!”


Ba mươi kỵ sĩ thánh điện xếp hàng phát động tấn công về phía Tô Bạch bằng một loại cách thức kéo dài không dứt, lúc đầu Tô Bạch đã bị cách như vậy bắt giữ.


Vì hắn của lúc ấy thật sự rất vô lực khi đối mặt với cách bày trận này, cũng trải nghiệm được cái gì gọi là áp lực và tuyệt vọng.


Thế nhưng, lần này hắn cũng không dự định để mình đi vào vết xe đổ đó, kèn lệnh tấn công của các kỵ sĩ thánh điện thật ra cũng là tín hiệu phát động tấn công cho Tô Bạch.


Đối diện với ba mươi kỵ sĩ thánh điện trước mặt, sức mạnh cả người hắn hoàn toàn được sử dụng triệt để, một quyền vung tới đập trúng một kỵ sĩ thánh điện trước mặt mình.


“Phụt!”


“Bốp!”


“Bốp!”



Những tiếng nổ liên tiếp truyền tới, ba mươi kỵ sĩ thánh điện chính là một thể sau khi bày trận, nhưng ở trước mặt một quyền này của Tô Bạch, cho dù sức mạnh của một quyền này đã bị chia thành ba mươi phần rơi lên cơ thể của ba mươi người, nhưng vẫn khiến mỗi một cá thể không có cách nào chấp nhận được.


Ba mươi kỵ sĩ thánh điện đã trực tiếp nổ tung mười lăm người ngay trong hiệp đầu giao tranh, toàn bộ mười lăm người còn lại bị thương nặng, rớt từ trên chiến mã xuống.


Người đàn ông mặc áo bạch kim tọa trấn phía sau tiến hành chỉ huy vung trường kiếm trong tay, trong cổ họng phát ra một tiếng quát nhẹ, trong lúc nhất thời, bố cục ba mươi kỵ sĩ thánh điện tạo thành một trận phương mới đầu lập tức xuất hiện sự thay đổi, biến thành chín mươi kỵ sĩ thánh điện tổ hợp thành một phương trận, tổng cộng vài phương trận bắt đầu mở ra một vòng chèn ép mới với Tô Bạch.


Mà bên cạnh người chỉ huy bạch kim, hai hồng y giáo chủ bắt đầu lần lượt đọc chú ngữ, trong không khí, một tầng ngăn cách không gian lặng lẽ thành lập, mà sâu trong lòng đất, những con thổ long đang rít gào lao ra.


Cho dù vừa rồi trên cơ bản đã đánh bại ba mươi kỵ sĩ thánh điện, nhưng ba người chỉ huy này vẫn không hề hoang mang chút nào, nơi này là Vatican, ở đây là đại bản doanh của tòa thánh, bọn họ có lòng tin tuyệt đối có thể giữ người từ bên ngoài tới ở lại nơi này mãi mãi, đây chính là… bản lĩnh!


Chương 1320

Bình Luận (0)
Comment